Lần đầu tiên trong lịch sử, một bà mẹ nói chuyện với con gái đã mất của mình. Minh không muốn kể lể lại câu chuyện giữa bà và Trúc dù anh là người ngồi đánh máy cho cuộc trao đổi giữa hai người. Đến giờ phút này anh vẫn cảm thấy khó hiểu làm sao một vong linh có thể chạm vào bàn phím, thậm chí còn biết cách sử dụng máy vi tính và am tường giáo lý Phật Pháp cao siêu như vậy. Trúc còn chỉ nhiều cách tu tập, cách suy nghĩ, rèn luyện tâm. Nếu Trúc biết tu tập, đáng lẽ phải được siêu thoát rồi chứ. Buổi nói chuyện này có thể giúp bà mẹ vơi đi phần nào khổ đau vì mọi chuyện được sáng tỏ sau bao nhiêu năm nghi ngờ và nhung nhớ đứa con. Trúc nói với mẹ cô rất hài lòng về những việc bà làm cho cô như rải tro cốt xuống sông, đưa bài vị vào nhà chùa. Cô tha thứ cho ba dượng nhưng chắc chắn trong tương lai ông ta sẽ phải trả nghiệp. Việc tha thứ khiến cô thấy thanh thản và con đường đi đến siêu thoát nhanh hơn. Cô khuyên mẹ bán nhà về quê sống hay cho thuê căn hộ đó, đến ở chung với dì và các con của dì. Dì Trúc sống cách đó không xa, ở khu Tân Định. Chồng dì mất vì bệnh ung thư nhưng do khi còn sống làm nhiều việc thiện, ông được sinh lên cõi trời dục giới. Dì không tái giá mà ở vậy nuôi con. Hai chị em sống chung với nhau, mẹ Trúc sẽ không thấy cô đơn và nhìn những đứa cháu, bà cảm thấy vui hơn, bớt phiền muộn vì nhớ Trúc.
Trúc tiết lộ cô không trực tiếp nói chuyện mà người đang tiếp xúc với Minh là một nhà ngoại cảm và thông qua người này, cô chia sẻ với anh những điều cần thiết. Trên thế giới có rất nhiều nhà ngoại cảm và họ giúp ích cho người đời rất nhiều. Tuy nhiên số người không tin họ không phải ít vì người đời cảm thấy như vậy siêu hình quá. Đến lúc này Minh mới giải tỏa về việc vì sao một vong linh có thể sử dụng máy vi tính, thì ra thông qua một người ở cõi dương. Anh từng đọc một số bài viết trên mạng về cô Phan Thị Bích Hằng, anh không đồng tình cũng không phản đối. Tuy nhiên những việc làm của cô rất đáng quý vì giúp được người thân tìm ra hài cốt và người mất có nơi nương tựa. Minh không hỏi Trúc là cô đang nhờ vả nhà ngoại cảm nào vì Trúc sẽ không trả lời. Những người có tư tưởng chết là hết bị đánh sập vì chết chỉ là một tiến trình của sự sống nên khi còn ở cõi dương, con người hãy hết lòng tu tập. Anh nghĩ Trúc có duyên với nhà ngoại cảm kia nên mới gặp được và người ấy đồng ý giúp. Nhưng không hiểu sao Trúc không kêu gọi sự giúp đỡ của họ luôn mà phải tìm đến anh, thông qua máy vi tính và mạng lưới Internet như thế này. Trúc từng nói anh và cô đã có duyên vì giúp đỡ nhau trong kiếp quá khứ. Như vậy con người gặp gỡ cũng là do nhân duyên nên khi có mặt thì hãy trân quý, để ngày mai xa lìa thì không phải hối tiếc. Việc Trúc ra đi một cách đột ngột và mãi đến gần chục năm sau mới tìm ra nguyên nhân mà không phải do bên cảnh sát điều tra. Đời người thật ngắn. Nhìn vào nghĩa trang, bia mộ ghi tên tuổi những mái đầu xanh chết trẻ không phải ít. Khi còn sống hãy trân quý sự sống. Người tự tử cứ ngỡ sẽ chôn chặt nỗi đau, ai ngờ vẫn phải mang khổ đau sang bên kia thế giới. Nếu không biết cách chuyển hóa thì hãy gặp gỡ người có nhiều kinh nghiệm thực tập để được chia sẻ.
…
m_80
Người thực tập giỏi vẫn phải bị trả nghiệp?
chieclarungroi
Đức Phật sau khi thành đạo vẫn phải trả nghiệp, huống chi những người đang đi trên con đường chánh đạo. Anh có biết Đề Bà Đạt Đa từng ám hại đức Phật bằng cách cho đá lăn trên núi xuống không. Bất cứ ai cũng phải trả nghiệp dù nghiệp tốt hay xấu. Nếu nghiệp tốt sẽ hưởng quả tốt, còn nghiệp xấu sẽ chịu quả xấu. Không tỉnh thức con người tạo nghiệp rất nhanh. Tỉnh thức, họ tạo nghiệp thiện hoặc không tạo nghiệp gì cả. Các vị A La Hán phải trả toàn bộ nghiệp trong hằng hà sa số kiếp quá khứ mới có thể viên tịch, không tái sanh lại nữa. Sinh làm người là một việc hi hữu, gặp Phật là một việc hi hữu và thực tập chánh pháp lại hi hữu hơn nữa. Người tu giỏi phải trả nghiệp sẽ không oán trách hay than vãn, họ vẫn an nhiên tự tại. Đức Phật bị hãm hại nhiều lần nhưng có bao giờ khổ đau đau, sẵn sàng tha thứ cho người hại mình, rải tâm từ đến họ và hành trì nhẫn nhục không mệt mỏi. Cuộc đời có vay thì phải trả. Vừa rồi anh có đọc tin một đứa trẻ bị phỏng và người cha thương con quá, yêu cầu bác sĩ lóc da ở bắp đùi để cứu con. Người đời khen ngợi tình cha và tội nghiệp đứa trẻ. Anh có biết kiếp xa xưa đứa trẻ này đánh người đến phải mang tật nên kiếp này trả nghiệp. Còn người cha hi sinh phần da cho đứa con chắn chắn trong tương lai sẽ được hưởng nghiệp tốt.
m_80
Do có nhân duyên với cô nên mấy bữa nay tôi đang trả nghiệp phải không?
chieclarungroi
Nếu anh nghĩ vậy thì sẽ là như vậy. Mẹ đã dẫn dắt tôi vào chùa nên tôi có nhiều cơ hội tu tập hơn và chuyển hoá những nghiệp xấu. Do tư tưởng quyên sinh, tôi bị nhiều thế lực ngăn cản không cho tu tập nhiều mà cứ rong ruổi hay đi chơi ở những lễ hội. Người đời cho rằng thế lực này là mấy quỷ sứ ở địa ngục nhưng thực ra chẳng có quỷ sứ nào đâu, đó là do nghiệp lực thôi, nghiệp lực ngăn cản không cho tôi tu nhiều và do phước báu vẫn còn nên tôi thực tập được chút chút. Ở cõi dương cũng vậy, người bị nghiệp lực xấu che lấp, vô minh đầy dẫy nên có người tặng kinh sách cho thì không chịu đọc, có đọc thì không tin, có tin thì không thực tập, có thực tập thì lại dễ duôi. Nhiều tu sĩ thời đức Phật phạm giới và hoàn tục, đó là do nghiệp đưa đẩy họ như vậy, họ muốn làm chủ nhưng làm chủ không nổi. Đáng tiếc lắm. Đề Bà Đạt Đa sau khi trả nghiệp hết và biết tu đến lúc nào đó sẽ thành tựu thôi. Đừng trách những người gây nghiệp ác, họ đáng thương lắm, như tôi chẳng hạn, tôi giết sinh mạng của chính mình, nên tôi cần được thương hơn bị chỉ trích. Người trẻ bây giờ tự tử quá nhiều và nguyên nhân là do xã hội, xã hội đã buông bỏ họ hoặc cưu mang sai trái.
m_80
Người tự tử thác xuống cõi âm không thể sinh làm người?
chieclarungroi
Tự tử là phạm giới, giới giết hại sinh mạng nên sinh làm vong linh, mà nghiệp nặng quá sinh làm ngạ quỷ hay xuống địa ngục. Nhà ngoại cảm không thể thấy được địa ngục vì nếu thấy họ sẽ chịu không nổi vì ghê gớm quá. Nhìn các vong linh họ đã chịu không nổi, nói chi đến địa ngục. Khỏi cần biết địa ngục làm chi, thế gian này đã là địa ngục rồi, người ta gọi là địa ngục trần gian đấy thôi. Một cô gái bị bắt cóc làm nô lệ tình dục, cô này đã sống trong cảnh địa ngục. Cõi dương và cõi âm không có ranh giới đâu. Hai cõi này hay tất cả các cõi đều tồn tại song song cùng một chỗ cùng một thời điểm. Cõi chư thiên đang ngự trị nơi đây, họ thường tu tập đông đảo ở chùa chiền, dĩ nhiên là chùa đàng hoàng, nơi có nhiều người tu, cũng dĩ nhiên là tu đàng hoàng, họ hỗ trợ người tu tinh tấn, nhắc họ thường xuyên thực tập. Nơi mát mẻ có nhiều cây cối, chư thiên ngự rất đông và người có tu thường được ở nơi mát mẻ như vậy. Nơi hạn hán, lũ lụt, nói chung là thiên tai, nhất là chỗ ô nhiễm, khung cảnh âm u, tăm tối, vong linh cư ngụ rất nhiều.
m_80
Vậy xung quanh tôi đây bây giờ người âm rất nhiều?
chieclarungroi
Nhiều lắm. Nhưng nhà anh có thờ Bồ Tát Quan Âm, vả lại bản thân anh cũng có tu nên các vong linh này hiền. Họ biết anh làm gì, nghĩ gì, thậm chí anh đi tắm họ cũng nhìn thấy hay hôn cô nào họ cũng biết. Mọi chuyện diễn ra trước mặt họ, họ không biết sao được. Một khi anh tu tập, họ được thọ hưởng. Tâm anh toả ra năng lượng của từ ái và yêu thương, họ cũng sẽ mát mẻ theo, nhiều khi nhanh chóng được tái sinh. Nếu không lo thực tập, anh sẽ là một vong linh sau khi chết, họ sẽ kể cho anh nghe những gì họ thấy khi anh còn sống. Cõi âm và cõi dương đâu có ranh giới gì, nó cũng chỉ là một mà thôi. Chúng sinh sống dưới nhiều hình thức khác nhau rồi phân chia thế giới bên này bên kia cho dễ gọi tên vậy thôi. Nhiều người nói chẳng cần tu làm gì, sống tốt là được rồi. Sống tốt là sống thế nào, sống theo kiểu chất chứa kiến thức và vật chất mà cho là tốt thì coi chừng lầm to, phước đức xài hết, nghiệp xấu trở quả nhanh, hối hận vì không lo tu tập cũng không kịp.
m_80
Vậy không có địa ngục hay cái gọi là nơi giam giữ tội nhân, mà chỉ có quả của nghiệp lực xấu?
chieclarungroi
Hoàn cảnh của người đang trả quả cho nghiệp xấu là địa ngục không sai khác. Người đầu tư toàn bộ sự nghiệp và của cải cho chứng khoán sau một đêm mất trắng, thậm chí nợ nần chồng chất, không phải địa ngục chứ là gì. Hoả hoạn ở toà nhà ITC, toà tháp đôi WTC sụp đổ hay đánh bom cảm tử ở Iraq đều là những viễn cảnh của địa ngục. Người học đến tiến sĩ, kinh doanh đang phát đạt, đùng một cái bão lũ cuốn trôi hay bị động đất chôn vùi tất cả, chỉ trong tích tắc. Biệt nghiệp khiến mình gánh chịu một mình. Cộng nghiệp khiến một tập thể gánh chịu. Tuy nhiên, không cần phân biệt hai loại nghiệp này vì một cá thể tác động đến tập thể và ngược lại. Nghiệp lực xấu phát huy tác dụng, địa ngục hiện tiền, là sự kết hợp đầy đủ của các nhân duyên xấu. Nghiệp lực tốt phát huy tác dụng, tịnh độ trần gian hiện tiền, là sự kết hợp đầy đủ của các nhân duyên tốt. Không ai mang đến địa ngục hay cõi tịnh độ cho mình, chỉ mình tự tạo ra thì mình phải gánh lấy. Đức Chúa Jesus đã từng nói, anh em đã đong đấu nào, anh em sẽ nhận lại đấu ấy là vì vậy.
m_80
Cô đang nói về Luật Nhân Quả?
chieclarungroi
Anh cho như vậy thì nó sẽ như vậy. Tôi chỉ nói về các hiện tượng tự nhiên đang diễn ra mà thôi. Không bị nghiệp lực ngăn cản, tôi nói chuyện với anh dễ dàng và cũng do nghiệp lực ngăn cản, anh không thể nhìn thấy tôi. Nghiệp không phải là thế lực bên ngoài tác động vào mà tự thân của anh làm nên. Cho rằng người này người kia làm khổ mình hay ma đưa lối quỷ đưa đường đều do nghiệp chi phối. Cách ăn ở của mình thế nào, mình sẽ gặp những người như thế, sống trong môi trường như thế, mình trở thành cái mình lựa chọn. Lựa chọn tĩnh lặng, mình sẽ được tĩnh lặng, lựa chọn ồn ào, mình sẽ được ồn ào. Nhưng đừng kẹt vào tướng, có sự thực tập, ở nơi ồn ào mình vẫn tĩnh lặng, còn không thực tập hay thực tập lơ tơ mơ, ở nơi tĩnh lặng nhưng bản thân ồn ào không chịu nổi. Có địa ngục nào canh giữ người chết đâu hay có ai chết sinh về cõi địa ngục đâu, chẳng qua nghiệp đẩy họ vào địa ngục hay đẩy họ vào tịnh độ mà thôi, còn không tạo nghiệp nữa, người đạt trạng thái tĩnh lặng, an vui tự tại, không sinh về đâu cũng không đi tới đâu, tự do tuyệt đối.
m_80
Người cõi âm thuyết pháp như một vị Phật vậy?
chieclarungroi
Anh phải nhớ là bây giờ ma thuyết pháp nhiều lắm nhé, có khi ma đội lốt tu sĩ để thuyết pháp không phải ít, người nghe trở nên lầm đường lạc lối, dĩ nhiên chẳng con ma nào dẫn đi cả, tại mình không đủ sáng suốt để chuyển hoá tính ma trong mình. Bất cứ ai cũng có Phật tính, chỉ e rằng mình không đủ sức để nhận ra, phát huy và làm cho nó rạng rỡ. Thời kỳ mạt pháp, người ma nhiều hơn người tu và người tu giả nhiều hơn người tu thiệt. Đi tu mà còn đòi có bằng cấp, làm giảng sư, làm giáo thọ hay đánh bóng tên tuổi, thậm chí có chùa khai trương hay kỷ niệm mười năm thành lập, vậy thì tu làm cái gì. Tu là không bị kẹt vào gì cả, kể cả pháp môn và việc tu tập, mới gọi là tu. Tu ở khắp mọi nơi, chứ không phải vào chùa mới tu. Các nhà ngoại cảm có khả năng nhìn thấy và trò chuyện với người âm vì kiếp xa xưa họ phát nguyện giúp đỡ người khác, tưởng nhớ tổ tiên, hiếu thảo ông bà cha mẹ. Kiếp này họ thực hiện sứ mệnh đó và nếu có tu tập, khả năng sẽ mạnh mẽ, đồng thời giúp ích cho đời rất nhiều. Nhà ngoại cảm không tu, họ sẽ lợi dụng khả năng của mình làm chuyện xấu nên nghiệp xấu hiện tiền rất nhanh, năng lượng yếu đi và đến lúcnào đó không còn khả năng ngoại cảm nữa.
m_80
Vậy nhà ngoại cảm chỉ tiếp xúc vong linh có duyên với mình và không nhìn thấy địa ngục?
chieclarungroi
Hình như tôi nói chuyện này cho anh nghe rồi. Nhìn thấy vong linh, họ đã thấy sợ rồi, nếu nhìn thấy địa ngục nữa, chắc họ chịu không nổi, hoặc bị người đời cho là thần kinh luôn. Thông thường người ta nhìn thấy người âm và nhắc tới nhà ngoại cảm có khả năng như vậy, nhưng họ lại quên có nhà ngoại cảm nhìn thấy cả chư thiên và cõi trời. Số lượng nhà ngoại cảm này rất ít và hiếm khi họ ra mặt vì sợ bị hãm hại hay lí do người đời thường nói là thiên cơ bất khả lộ. Vấn đề là mình hãy tu tập trong phút giây thực tại, lo cho bản thân đàng hoàng nghĩa là lo cho người khác, bản thân hạnh phúc mới giúp người khác hạnh phúc được. Có người lo làm từ thiện, chăm sóc trẻ em mồ côi và người già, việc làm đáng quý, nhưng nghịch lý là bỏ bê cha mẹ và con cái mình, nên việc làm thiện kia cũng vô nghĩa. Nhà ngoại cảm biết tu giúp ích cho đời không biết bao nhiêu mà kể, nhưng phải học tính khiêm cung và học hỏi thêm nữa cũng như đừng kể lể lôi thôi. Bởi vì không có gì gọi là giúp cả, đó là do nhân duyên đưa đẩy và mình phải hoàn thành công việc ở vị trí của mình.
m_80
Lần này là lần nói chuyện sau cùng của cô với tôi phải không?
chieclarungroi
Có thể là vậy. Cám ơn đã giúp đỡ mẹ tìm ra tôi. Nếu muốn nói chuyện với tôi thì cứ việc lên mạng và đánh vào cái nick này, nhưng có thể tôi sẽ từ chối nói chuyện với anh vì muốn tốt cho anh thôi. Những gì tôi kể cho anh không mang tính chất siêu hình nhưng tôi không quan tâm anh có tin hay không. Vấn đề là anh có chịu thực tập để có được an lạc trong phút giây hiện tại và chuyển hóa được những đau khổ của mình hay không. Mỗi ngày, thay vì dành thời gian buổi tối để tán gẫu như thế này, anh hãy thỉnh một cuốn kinh về đọc, nhưng đọc kinh đừng có đọc suông mà phải tìm cách thực tập hay ứng dụng lời dạy của đức Phật vào đời sống tu tập của mình. Người không tu là người phước đức kém cỏi, bản thân không lo được làm sao lo cho người khác. Một người tu, nhiều người được hưởng lợi. Nhiều người tu, hằng hà sa số chúng sinh có hoà bình. Đức Phật ra đời là để làm lợi ích chúng sinh, nên nếu mình không tu, không phải mình ích kỷ lắm sao.
m_80
Tôi sống tốt là được rồi.
chieclarungroi
Sống tốt là sống thế nào? Nhiều người cứ lãi nhãi là sống tốt làm người tốt nhưng chẳng bao giờ làm được, chỉ thấy càng ngày càng bệ rạc, bẩn thỉu và hôi thối. Anh cần có sự hướng dẫn cụ thể, phải có bạn đạo, phải nương tựa Tam Bảo, thực hiện theo những lời dạy chính đáng của những bậc chân tu, bằng không mình đánh mất mình hồi nào không hay, đến lúc muốn làm người tốt cũng không được nữa. Làm người tốt thì khó chứ làm người xấu thì dễ và người xấu đội lốt người tốt không phải ít. Người đời thường hay dạy con cháu hãy cảnh giác người xấu mà quên cảnh giác mình. Nhiều lúc mình đi hoang mà mình không biết, mình trở thành người xấu của mình. Tôi nói mình phải cảnh giác mình là vậy. Bây giờ anh thử lấy một tờ giấy liệt kê những điểm mình cho là tốt và mình cho là xấu, cái mình làm cho mình và cái mình làm cho người, cái mình dễ thương và cái mình không dễ thương. Những điều hay mình nên duy trì, những điều chưa hay mình nên sửa chữa và thay đổi.
m_80
Thôi tôi không nói nữa, nếu có duyên tôi sẽ gặp lại cô. Chúc cô thực tập giỏi và mau chóng siêu thoát.
chieclarungroi
Tôi cũng chúc anh như vậy. Có bao giờ anh nghĩ mình phải tự chúc mình hay không, hôm nay mình phải dễ thương và hạnh phúc hơn hôm qua. Tự chúc mình là lời nhắc nhở bản thân phải tu tập, làm đẹp mình bằng tâm hồn trong sáng. Tôi sẽ không quay lại nói chuyện với anh nữa, nhưng có thể trong tương lai lại gặp nhau dưới một hình thức khác. Chúc anh mỗi ngày đều tinh khôi. Tạm biệt