Đã
ba tiếng đồng hồ trôi qua kể từ sau kết thúc thê thảm của một vụ tỉnh tò
ngỡ rằng… chắc cú, Nguyên, nhân vật nữ chính, vẫn chưa thể thoát ra
trạng thái shock toàn phần. Thế nào nhỉ? Nó, một đứa con gái không tồi,
sau rất nhiều “tín hiệu”, kể cả những tin “tình báo” được cung cấp, đã
quyết định dẹp bỏ cục tự ái to đùng sang một bên để hùng hổ thốt ra 3
chữ nói với ai cũng dễ trừ với một người ấy.Thế mà, cái kẻ đáng
ra phải cảm thấy hạnh phúc ấy, đồng thời là thằng bạn thân bao lâu (cho
đến khi được Nguyên … nâng cấp!) lại phản ứng theo một cách phũ nhất có
thể. Ôi trời, nó vẫn nhớ nguyên si là sau khi nghe xong, Phong, thằng
bạn mới được nâng cấp, đã giật bắn mình, trố mắt lên rồi ngớ ngẩn hỏi
“Mày nói lăng nhăng cái gì đấy? ốm à?” Sau đấy thì Nguyên
không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa. Choáng váng như đang nằm trên cáng,
nó bỏ đi, chắc vậy. Rồi 3 tiếng sau thì tìm thấy mình nằm bẹp gí trên
giường, đầu vùi vào gối, không chắc là mình đang đau khổ hay xấu hổ
nhiều hơn. “Nhưng rõ ràng mọi chuyện không phải do mình”, ý nghĩ loé lên
khiến nó thấy khoẻ hơn một chút. Đúng vậy, càng nghĩ nó càng thấy mình
đúng chỉ là một nạn nhân, một nạn nhân xấu số! Của Hiền. Một cách đanh
thép, Nguyên kết tội Hiền trong đầu. Hiền, một trong bộ ba Hiền- Phong-
Nguyên, chính là thủ phạm của vụ này. Hiền đã khuyến khích, không, còn
hơn thế, đã xúi giục Nguyên. Chính Hiền, bằng những cái mà nó gọi là
“dấu hiệu”, “diễn biến tâm lý”, sau vài tháng buôn dưa lê với Nguyên, đã
kết luận là Phong thích Nguyên đứt đuôi rồi. Và, quỷ tha ma bắt, mưa
dầm thấm sâu, cuối cùng thì Nguyên cũng nghĩ thế thật. Đến khi Hiền thủ
thỉ “Tao chắc mà, chơi với nhau lâu thế tao không hiểu nó với mày thì
hiểu ai. Nó chỉ nhát thôi”, thì Nguyên gục hẳn. Mà Phong thì, vẫn luôn
“ngốc xít một cách dễ thương không chịu nổi” (ặc ặc, nguyên văn những
lời vàng ngọc Nguyên trích từ nhật kí của mình). Ba đứa lại thân nhau.
Ôi không!!! Nguyên đập đập đầu mình vào gối thêm mấy cái nữa rồi nằm
thẳng cẳng “Cuối cùng tôi chỉ là nạn nhân!” nó rên rỉ tự thương mình
theo một cách thê lương chưa từng thấy…
***
Hiền, kẻ
bị Nguyên kết tội, giờ cũng đang đần mặt ra ở lớp học thêm. Nó cũng đâu
có ngờ Phong lại... ngố đến mức độ vậy. Ngốn hàng kilogam sách vở tâm
lý, Hiền vẫn luôn tự tin vào khả năng phân tích tâm lý nhân vật của
mình. Thì nó vẫn luôn đoán trúng phóc kết cục của các phim tâm lý xã hội
lằng nhằng còn gì! Hic, nhưng vụ này xem ra phức tạp hơn nó tưởng. Hiền
chẹp miệng, lấy tay đẩy lại gọng kính, gật gà gật gù theo thầy ra điều
tâm đắc với bài giảng nhưng đầu óc nó vẫn tiếp tục chu du ở tận đẩu tận
đâu. Nó suy đoán chuyện Phong và Nguyên là hoàn toàn dựa trên kinh
nghiệm, chứ làm gì có bằng chứng cụ thể. Hic, Hiền lại muốn nấc lên một
cái nữa khi nó chợt nhận ra một sự thật hiển nhiên là nó chỉ có kinh
nghiệm của một đứa... chưa từng trải qua. Ôi, bây giờ thì thì đến Hiền
cũng đành phải tự kết tội mình. Tất cả chỉ vì tính thích buôn của nó.
Hiền cũng chỉ muốn có chuyện để buôn với Nguyên khi ba đứa không bù khú
bên nhau. Nó cứ ngỡ là vô hại chứ! Ai mà ngờ được là con bạn nom thông
minh sáng sủa thế lại đi tin sái cổ, lại còn hùng hổ đi tỉnh tò trước
cặp mắt của một cơ số không nhỏ con người. Nó tin là Phong thích Nguyên,
nó nghĩ là nó đúng, nhưng thực tế đã chứng minh là nó sai lè lè. Hic,
Hiền nấc lần thứ ba trong buổi học. Nó đang rùng mình khi nghĩ đến ngày
mai khi vụ tỉnh tò của Nguyên lan ra khắp trường, bởi suy bụng ta ra
bụng người, nếu đây không phải là chuyện của Nguyên thì đã là một chuyện
buôn vô cùng hấp dẫn với nó rồi…***
Trong khi hai cô gái đang dằn vặt
về trách nhiệm của mình và của con bạn ở hai điểm khác nhau trên Trái
Đất thì tại điểm thứ ba, nhân vật nam chính của câu chuyện này cũng
không hề được yên ổn. Trong một quán games bên đường, Phong nhìn chăm
chăm vào tấm bản đồ trên máy nhưng đầu óc nó thì cũng đang phiêu diêu
cùng câu chuyện sáng nay. Lúc Nguyên đột ngột lắp bắp một đoạn dài, rồi
đến ba chữ kì diệu ấy (thực sự là kì diệu!), trái tim Phong đập mạnh đến
nỗi nó tưởng tim mình đã nhảy sang bên phải định cư?! Trong vòng 1/10
giây những dữ liệu của tình huống bất ngờ nhanh chóng lướt qua đầu nó.
Kìa, Nguyên nói là thích mình? Cái gì? Tin được không nhỉ? Khó quá, bỏ
qua! Thế mình có thích Nguyên không? Hẳn rồi! Thế thì nhảy lên hú hét đi
nào tên ngốc gặp may? Khoan đã, từ từ, sao lại đột ngột thế này?… Lại
còn cảm giác Nguyên đang nhìn nó chờ đợi… Đầu Phong nóng ran. Đến đây
thì overload. Mọi suy nghĩ của nó bị đình trệ. Và thế là Phong phản ứng
theo một cách mà chính nó cũng không ngờ: giật bắn mình và thốt ra cái
câu ngu si kia. Ôi trời ạ!
Phong vò đầu bứt tai, một thói quen
đã góp phần tạo ra xì-tai tóc chưa ai khen đẹp của nó. Rồi bất ngờ, nó
đứng phắt dậy, đập bụp chuột xuống bàn với một vẻ quyết tâm sắt thép đến
mức khiến chị chủ hàng giật mình mà tính thiếu cả tiền. Bình thường thì
Phong đã sướng âm ỉ cả ngày với vụ lời to này, nhưng hôm nay nó không
quan tâm. Nó còn đang bận nghĩ cách cứu vãn chuyện ngớ ngẩn được gây ra
bởi chính nó. Đi xin lỗi Nguyên thôi, vì kiểu gì thì lỗi của nó cũng
không nhỏ tẹo nào, vì nó cũng thích Nguyên, hoặc đơn giản chỉ vì nó là
một thằng bạn, và nó đã làm cho cô bạn suýt khóc oà còn gì!
Thật
trùng hợp, đó cũng là quyết định của Hiền. Hết giờ học thêm, Hiền lao
đến nhà Nguyên với tốc độ tối đa của chiếc cào cào cọc cạch. Xuất phát
chậm hơn Phong, Hiền đến muộn hơn cậu bạn và trở thành kẻ nghe trộm bất
đắc dĩ khi câu chuyện đến hồi… gay cấn:
- Mày chắc là mày không giận
tao chứ ? Tiếng Phong nhỏ xíu, chỉ nghe rõ tiếng nuốt nước bọt đánh
“ực” sau câu nói. Chắc là nó đã phải vận hết công lực để trình bày xong
bài diễn văn giải thích trước đó rồi.
- Không phải tại mày. Tại con
Hiền. Tao sẽ hỏi tội nó sau. Chắc chắn đấy! Nguyên vênh mặt, tỉnh bơ nói
khúc triết như lên thuyết trình trước lớp, cố giấu sự thật là nó đã
dành ra tới ba tiếng quý giá của buổi chiều chỉ để làm mắt sưng húp lên
vì khóc.
Bên ngoài, Hiền giật nảy mình. “Thôi xong, mình tiêu
rồi”, nó tự rên rỉ. Chẳng dại gì thò đầu ra lúc này để đương đầu với
sóng gió (có khi là sóng thần cũng nên), Hiền quyết định chuồn êm.
Như
một con mèo, ba giây sau Hiền biến mất. Đáng tiếc là nó đã không ở lại
để nghe nốt đoạn kết của câu chuyện khi Phong đã lắp bắp thừa nhận những
đoán mò của Hiền… không hẳn đã sai. Giờ thì đến lượt Nguyên trố mắt ra.
Nhưng không đến nỗi ngốc xít như Phong, nó không hỏi xem cậu bạn có bị
làm sao không mà chỉ mỉm cười rất… con gái. Vẫn giữ nụ cười ấy thật
tươi, vẫn gọi Phong là “mày”, Nguyên ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng của
chính mình bỗng mềm đi như gió thoảng:
- Mày biết không, tao rất tin
vào câu “hữu duyên thiên lý…”
***
Phong bất chợt
trở nên trầm ngâm. Đôi khi nó cũng thấy mình không còn hợp với lớp vỏ
trẻ con nữa nhưng cũng chưa sẵn sàng để trở thành một người lớn hoàn
toàn. Và Nguyên cũng như nó thôi… “Hữu duyên thiên lý…”, Phong cũng
mong như thế, cũng tin như thế. Ai mà chẳng mong đợi một điều gì thật
tốt đẹp dành cho mình ở thì tương lai? Nhưng trước mắt thì cứ thế này đã
Nguyên nhỉ? Sẽ hết mình cho mỗi ngày của hiện tại, vì hiện tại như thế
này là đã đủ niềm vui và đủ quý giá lắm rồi…
Phong nhìn Nguyên
nheo mắt, nở một nụ cười, ấm áp và đáng tin cậy.
(Chỉ tội nghiệp
cho Hiền, kẻ đã chạy trốn trách nhiệm, hiện đang ngồi trong một quán
chè, trước nguy cơ tăng cân không kiểm soát nổi do bị hành hạ bởi nỗi lo
không biết sẽ bị hai đứa bạn thân xử lý tội “buôn tin thất thiệt dẫn
đến hậu quả nghiêm trọng” ra sao. Âu đó cũng là một hình phạt thích đáng
lắm rồi J)
Câu chuyện đến đây là hết ạ. Hoặc ít ra, tôi cũng
mới chỉ có thể kể chừng ấy cho các bạn. Dù gì thì cũng có hậu quá rùi
còn gì?!!