Một năm 5 tháng yêu nhau, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu yêu thương gắn
bó, vậy mà cuối cùng anh vẫn ra đi! Lý do anh đưa ra đơn giản lắm “Vì anh yếu đuối, vì anh không đủ bản lĩnh, vì anh tính toán, vì gia đình dòng họ, vì duyên mình đã hết, vì anh đã thay đổi”… Anh bảo anh có lỗi với tình cảm của em, em là người tốt và anh sẽ luôn ghi nhớ, luôn trân trọng tình cảm em dành cho anh.
Nghe những lời ấy từ anh, tim em đau lắm, nó như đang bị bàn tay ai
đó bóp nát vậy! Em phải làm sao đây? Tình cảm em dành cho anh quá
nhiều, anh cũng đã từng yêu em nhiều như thế… Chúng ta đã từng trải qua
những tháng ngày rất hạnh phúc, vậy mà giờ đây, anh không còn ở bên em
nữa. Anh phũ phàng quay lưng ra đi, em biết làm sao đây anh?
Em đau lắm! Em đã khóc cạn nước mắt rồi! Em thương bản thân mình quá
anh ạ! Tình yêu đầu tiên trong đời em lại làm em đau như thế này sao?
Giá như ngày ấy, em đừng gặp anh! Giá như ông trời đừng trêu đùa em! …
20 tuổi, em có tình yêu đầu đời và tình yêu ấy kết thúc khi em 22 tuổi.
Sao cuộc sống nhiều trái ngang thế?
Em đã tưởng mình cứ yêu nhau chân thành thì cuối cùng sẽ đi đến đích
nhưng không ngờ sự tính toán của anh lại lớn hơn tất cả những tình cảm
chân thành của em. Vì em sinh ra không phải là con gái Hà Nội hay tại em
vẫn còn chưa ra trường trong khi anh đã 31 tuổi? Tại em đã mất bố, chỉ
có 3 mẹ con hay tại sao anh? Em thật sự không cam lòng, em đau lắm, anh
có hiểu không anh?
Mình đã có những ngày tháng bên nhau rất đẹp! (Ảnh minh họa)
Em luôn tự nhủ mình rằng, em phải sống bằng lý trí nhưng con tim em
không vâng lời. Em bảo với anh rằng, em sẽ sông tốt và nhất định sẽ là
như thế … nhưng ngay lúc này đây, em thấy tim mình như đang đứt ra từng
mảng, em mất hết niềm tin, em hoang mang, em chênh vênh, em mất thăng
bằng…
Người ta bảo rằng chỉ cần một giây để yêu một người nhưng sẽ mất cả
cuộc đời để quên đi một ai đó. Phải mất bao lâu em mới quên được anh,
phải mất bao lâu để em trở lại bình thường? Tại sao tình cảm em dành cho
anh lại nhiều như thế! Ước gì em không có con tim, ước gì em mất hết
trí nhớ! Chúng mình cũng chẳng gặp nhau lần cuối cùng để nói lời chia
tay…
Hôm trước, anh vẫn nói những lời yêu thương với em nhưng hôm sau anh
đã nhắn tin “ Mình dừng lại” và thế là không còn tin nhắn, không gọi
điện và cũng chẳng gặp nhau. Người ta bảo con gái sống tình cảm nên
thường thấy buồn hơn… em đã cố gắng để vượt qua nỗi buồn đau đó, bạn bè
không ai biết là em buồn nhưng những lúc một mình em đã khóc ướt đẫm gối
và em chọn cách vặn vòi nước thật to, trốn trong nhà tắm để khóc, em đi
trong mưa để nước mắt em hòa cùng vào từng hạt mưa ấy.
Mình đã có biết bao kỷ niệm, Cầu Long Biên, Sapa, kỷ niệm lúc em đi
thực hành, giờ em phải chôn chúng như thế nào đây? Chỗ nào cũng là kỷ
niệm, chạm vào chỗ nào cũng là hình ảnh của anh và giờ chúng làm tim em
đau nhói. Tại sao anh lại phụ tình em? Em đã chỉ biết yêu mình anh và
giờ em cô độc quá!
Em biết rồi nỗi đau nào cũng sẽ qua, cuộc sống vẫn tiếp diễn và em
hứa sẽ sống thật tốt, rồi một ngày anh sẽ phải ân hận vì đã đánh mất em…
Em vẫn còn giữ những cành lau từ ngày đầu tiên mình gặp nhau, những bó
hoa anh tặng em những dịp đặc biệt, những bức ảnh chụp chung… ngày mai,
em sẽ bỏ hết và em sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Rồi em sẽ gặp một người khác, biết yêu và trân trọng em hơn anh. Em
không trách anh, không hận anh, chỉ thấy thương bản thân mình quá!
Anh hãy sống tốt nhé và em cũng sẽ sống thật tốt!