Chúng ta, những ngọn gió, thức dậy từ những nơi mà các người
không bao giờ biết được. Và các người cũng không thể nào biết được nơi
chốn chúng ta sẽ đến. Đấy vừa là quyền uy vừa là bí mật của chúng ta.
Chỉ khi chúng ta tràn qua các người thì các người mới biết sự hiện diện
của chúng ta. Mọi nỗ lực săn tìm của các người đều bất lực. Chúng ta
vừa lướt mình trên các người vừa cất tiếng về tự do.
Chúng
ta bay lượn trong bầu trời kỳ vĩ và lướt trên đất đai bất tận từ ban
mai đến đêm tối. Chúng ta không thuộc quyền sở hữu của bất cứ ai nhưng
chúng ta hiện diện trong mọi ngóc ngách của đời sống này và chúng ta
tham dự vào đời sống của mọi con người.
Chúng ta làm cho những cái
cây bất động như đã chết trở nên quyến rũ và kiêu hãnh. Các người hãy
ngước mắt lên những vòm lá. Chúng ta đang ngự trị ở đó. Chúng ta làm
cho những chiếc lá bị phủ đầy bụi thức dậy và ngân vang như những tiếng
chuông vàng. Chúng ta làm cho những cái cây yếu hèn và sợ hãi phải cúi
đầu. Chúng ta làm cho những cái cây có ý chí và biết lớn lên trong bão
táp trở thành những cái cây bền vững và kỳ vĩ.
Trong những đêm tối
của cô độc, chúng ta mang tiếng thì thầm của những thiên thần qua khu
vườn. Chúng ta mang đến cho những người đang thao thức trong đêm bởi
những điều nhân văn những giai điệu kỳ diệu của chúng ta. Chúng ta lách
mình qua cửa và thì thầm với một cô bé: "Hãy mở cửa giấc mơ của em
ra". Và trong giấc mơ lộng lẫy ngập tràn ánh thiên thanh, cô bé xòe đôi
cánh mỏng và thơm như những cánh hoa tầm xuân nở trong ngày đầu xuân
bay đến xứ sở thần tiên của mình.
Nhưng các người đã không nghe được những giai điệu kỳ diệu đó. Các
người ngủ gục trong thế giới của những vật vã tâm hồn tội lỗi bởi những
tham vọng điên rồ, bởi những u uất độc ác, bởi những cuộc săn tìm đần
độn... trong suốt thời gian của ban ngày. Và khi nghe đến giấc mơ, các
người dụi đến rách mắt với bộ mặt trĩu nặng của dục vọng, lầm bầm hỏi:
"Giấc mơ là cái quái gì nhỉ? Nó ở đâu?".
Trong những đêm tối, những
bông hoa bắt đầu mở cánh. Chúng ta dịu dàng nâng những làn hương thanh
tao và mang đến cho thế gian. Có những con ruồi ngốc nghếch và bẩn thỉu
nhưng vẫn còn một chút lương tâm mơ hồ đâu đó trong cái đầu bé xíu của
chúng đã nhận ra hương thơm và vừa khóc trong bóng tối vừa nói: "Chúng
con thật bất hạnh và thật đồi bại. Chúng con bị những xác thối quyến
rũ làm cho không mở được mắt".
Chúng ta mang đến cho con người tiếng
những dòng sông chảy trong đêm sâu. Đó là những âm thanh tinh khiết và
rộng lớn. Những âm thanh đó đang bền bỉ đêm đêm để tẩy rửa những ngôn
từ tội lỗi, ô trọc và điên loạn của con người. Nhưng các người vẫn
không nghe thấy. Đấy là sự bất hạnh của các người. Các người vẫn lảm
nhảm những ngôn từ sáo rỗng, giả dối và láo xược với đồng loại của
mình. Các người đã đắm chìm trong ngôn từ ấy. Chúng ta nhìn thấy cái
chết của các người từ chính những ngôn từ đó. Nhưng các người đâu có
nhận ra. Bởi các người đang u mê trong những ngôn từ hoan lạc ấy.
Bây giờ chúng ta đang xòe rộng đôi cánh trên mái những ngôi nhà. Ở đó
trú ngụ những con người bệnh tật, thiếu thốn nhưng đức hạnh và đầy ước
mơ. Chúng ta mang cho con người đó những giọng nói thẳm sâu của đời sống
này. Đó là giọng nói của cái đẹp, của khát vọng và tự do. Chỉ những
giọng nói thẳm sâu ấy của đời sống mới đánh thức được tâm hồn con người.
Và trong đêm tĩnh sâu, những giọng nói ấy vang lên một cách trọn vẹn
nhất. Những người ấy đã nghe thấu những giọng nói đó. Đấy là bí mật vì
sao con người đó lại đi qua mọi thách thức để thấy được hạnh phúc trong
bóng tối của đời sống này.
Giờ đây, chúng ta đang lướt mình tới
ban mai. Chúng ta làm tất cả những cánh đồng dâng lên như biển lớn một
màu vàng lúa chín. Chúng ta làm cho chân trời rộng ra mãi. Chúng ta gõ
vào cánh cửa những ngôi nhà yên bình trên mặt đất. Tiếng chúng ta làm
những người nông dân thức dậy. Họ đi ra cánh đồng trong ban mai rực rỡ.
Bao phiền muộn của họ đêm qua tan biến. Họ bắt đầu cày cấy.
:
Những luống cày nồng ấm hương đất từ từ mở ra và chạy đến chân trời.
Những hạt giống rực nóng với những chiếc mầm chuyển động không ngưng
nghỉ bên trong được gieo xuống. Đất đai huyền bí đang tuôn tràn sức
sống. Có vẻ đẹp nào sánh với đất đai trên thế gian này không? Có bao
giờ các người cảm nhận được sự run rẩy đến bàng hoàng khi da thịt mình
chạm vào đất đai Có bao giờ các người nhận ra được hương đất đang dâng
lên xúc động và thiêng liêng khôn cùng? Các người ăn những bát cơm
nhưng có bao giờ nghe được tiếng reo vang của những cánh đồng lúa? Các
người xé những chiếc bánh nhưng có bao giờ các người cảm nhận được sự
nồng nàn của những hạt bột? Lẽ nào đôi tai các người chỉ là một đồ mỹ
kí vô giá trị? Lẽ nào đôi mắt các người chỉ là hai hòn sỏi ai đó nhét
vào hốc mắt? Lẽ nào các người đã đánh mất khả năng của khứu giác thanh
sạch và công bằng?
Các người vẫn chưa nhận ra và vì thế các người
tàn phá đất đai. Các người đang hoang hóa nơi các người sinh ra. Các
người chính là những hạt giống biến chất của đất đai này. Các người
chính là những cái cây chứa đầy chất độc mọc ra từ những hạt giống
thoái hóa.
Hãy nhìn lên cao hơn. Chúng ta đang làm cho những đám mây
bay mênh mang và lấp lánh trên đầu. Nhưng các người đã không còn khả
năng ngước mắt lên cao nữa. Ta không hiểu vì sao các người có thể sống
khi không một lần biết ngước mắt lên cao, không một lần biết run lên
thổn thức, không một lần biết khóc trong tuyệt vọng và hạnh phúc. Các
người không còn biết ngắm nhìn những đám mây nữa ư? Các người đã trở
thành những kẻ mù lòa trong chính ánh sáng và trong chính vẻ đẹp của
đời sống. Nhưng ta không rời bỏ các người cho dù các người đã phạm
nhiều tội lỗi và trở nên độc ác. Sứ mệnh của ta là làm cho những bất
động trở nên ngân vang. Nhưng các người lại nghĩ ta đang thổi tắt những
ngọn lửa của đời sống này.
Bây giờ, ta thấy các người đang nổi
giận và thù hận chúng ta khi chúng ta nói vậy. Các người muốn giam cầm
chúng ta. Nhưng các người mắc một sai lầm không tha thứ được là đã tìm
cách giam cầm tự do. Bởi những ngọn gió là hiện diện kỳ vĩ nhất của tự
do. Nếu những ngọn gió chúng ta có thân xác thì các người cũng chỉ
giam cầm được thân xác chúng ta mà thôi. Bởi không ai giam cầm được tự
do và giấc mơ về tự do.
Chúng ta là những ngọn gió. Chúng ta thổi từ
ban mai đến đêm tối. Chúng ta sống với tình thần của tự do và hành
động cho tự do. Và lúc này, chúng ta đang cẩn trọng và ngập tràn hạnh
phúc để nâng đôi cánh của một chú chim non vừa mới biết rời tổ. Chúng
ta chỉ cho chú chim non biết bầu trời rộng lớn vô tận. Chúng ta cúi
mình như những con tuấn mã dũng mãnh và biết phục tùng cái đẹp để làn
hương của những bông hoa ngự trị trên lưng chúng ta như một nữ hoàng và
đi khắp thế gian. Chúng ta xoè những bàn tay của gió để nâng những hạt
phấn của những bông hoa đến những bông hoa để giúp những cái cây làm
nên quả chín. Nhưng chúng ta là những kẻ biết nổi giận. Nói đúng hơn,
chúng ta là những kẻ biết dùng uy quyền của những cơn gió để lướt qua
tất cả những kẻ nào ngăn cản con đường của chúng ta. Đó là con đường
của tự do.
Chúng ta là những ngọn gió. Chúng ta không bao giờ có tuổi. Bởi tự do làm cho đời sống của chúng ta bất diệt.