NGƯỜI LỮ HÀNH TRONG ĐÊM
~~~***~~~
Đêm.
Màn đêm lặng lẽ trải dài con đường đầy xác hoa. Cánh hoa bay tan tác trong cơn gió nhẹ nhàng. Hoa anh đào nở rộ, thật nhanh, rồi tàn cũng thật nhanh. Nhưng dù cuộc sống ngắn ngủi, hoa vẫn đẹp. Đẹp đến đau lòng. Vẻ đẹp của cánh hoa lặng lẽ tỏa vào không gian vô hình, để rồi vỡ tan như một giấc mộng. Cánh hoa mang nét buồn man mác. Dường như hoa khóc. Giọt nước mắt long lanh, đẹp mê hồn, chìm thật sâu vào màn đêm.
Người con gái ngước nhìn theo cánh hoa bay, để mái tóc dài bay nhè nhẹ. Trong đêm đen huyền bí, đôi mắt tím như chìm vào quên lãng. Lặng lẽ và cô quạnh. Cô gái đẹp. Đẹp một cách buồn thương. Đôi mắt ngập tràn nỗi cô đơn, nguội lạnh. Không có ước mơ. Không có hi vọng. Đôi mắt tím biếc, lạnh lẽo giữa cánh hoa trôi trong làn gió nhẹ.
“Tomoyo?”
Sự tĩnh lặng của không gian chợt bị phá vỡ. Cô gái quay lại, đôi mắt tím buồn thăm thẳm, chìm ngập trong cánh hoa anh đào. Màn đêm rung động. Ánh mắt tím lặng lẽ.
“Cô có khách!”
Người phụ nữ không nhìn cô, lạnh lùng thông báo. Tomoyo thở dài. Khách! Phải rồi,cô có khách! Vị khách một đêm. Lại một người cô hi vọng sẽ không gặp lại lần thứ hai. Chỉ gặp một lần, và không bao giờ chào cô trên con đường dài dày đặc người. Họ sẽ không bao giờ chào cô, bởi vì họ cũng
đâu nhớ tên cô.
Cô đã có bao nhiêu người khách như vậy nhỉ?Chính bản thân cô cũng không nhớ rõ. Cô chưa thử đếm, vì vậy cô không biết. Cô chỉ biết, nhiều lắm, nhiều vô cùng. Cô đã làm công việc này bao lâu, cô không nhớ. Cô không nhớ tên một “người khách” nào. Cô không muốn nhớ, cũng không muốn biết mặt những “người khách” ấy. Chỉ một lần thôi. Lần đầu, lần cuối, nhưng rồi lại lần tiếp theo. Bao nhiêu lần, cô không nhớ được. Đã từ rất lâu rồi, thời gian của cô đã dừng lại. Dừng lại mãi mãi.
Tomoyo ngước lên nhìn cánh hoa anh đào đậu trên mái tóc tím dài. Hoa đẹp và mong manh. Hoa trong sáng và trinh nguyên.Cánh hoa rụng, khi chưa vương bụi trần. Phải chăng vì thế mà hoa anh đào đẹp đến vậy? Nếu cô cũng như những cánh hoa ấy, cũng buông mình theo gió ngay khi chưa để bản thân chìm sâu trong những dơ bẩn của dòng chảy cuộc đời, phải chăng sẽ tốt hơn? Cô không biết. Tomoyo khe khẽ thở dài, xoay người bỏ đi, để lại sau lưng, hoa anh đào nhẹ nhàng đáp xuống con đường trải dài bóng đêm.
***
Tomoyo bước chậm lại, dừng chân trước căn phòng đóng chặt. Đôi mắt tím buồn bã nhìn vào khoảng không gian tù túng bao quanh mình. Mái tóc buông dài, nhẹ nhàng bay theo làn gió nhẹ nhàng. Tomoyo ngước nhìn qua khung cửa sổ mở tung, nhắm mắt lại để tận hưởng mùi hương dìu dịu của bóng đêm bao la. Cánh cửa ấy mở thật rộng, nhưng những khung sắt ngăn cản bước chân cô. Những khung sắt ấy, khóa lại cuộc đời, giam hãm cả tương lai.
Tomoyo
hít thật sâu, mỉm cười. Suốt bao lâu làm công việc này, tạo ra một nụ cười, với cô thật dễ dàng. Cô đưa tay mở cửa – cánh cửa cô không bao giờ muốn đặt chân vào.
“Người khách” ấy ngồi đợi cô trong căn phòng tràn ngập ánh trăng. Cây hoa anh đào bên ngoài lặng lẽ thả cánh hoa xuống màn đêm bao la. Xác hoa theo gió vào phòng, rải rác trêm tấm thảm ẩm ướt. Cánh cửa sổ mở rộng, để làn gió lùa vào mái tóc đen. Không giống như những “khách” trước, anh ta còn trẻ, rất trẻ. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm quay lại nhìn cô, khẽ mỉm cười. Ánh trăng làm đôi mắt ấy chợt ánh lên màu bạc, dìu dịu nhưng ấm áp.
“Chào anh” – Tomoyo khẽ nói, trên môi cô, nụ cười vẫn đẹp đến mê người – “Tôi sẽ là người phục vụ anh đêm nay.”
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng:
“Chào cô! Cô ngồi đi”
Tomoyo im lặng bước đến ngồi đối diện với anh. Cơn gió thổi làm tung bay những lọn tóc. Một mùi hương dễ chịu. Mùi hương của màn đêm, hay của “vị khách” đang ngồi đối diện với cô? Tomoyo chợt bật cười. Đâu có gì quan trọng. Chỉ một đêm thôi. Cô sẽ nhanh chóng quên đi đêm nay, giống như vẫn cố gắng quên đi các đêm khác. Cô không muốn nhớ nỗi đau đớn về thể xác và tâm hồn. Cô muốn quên tất cả, quên cả cuộc đời của cô.
“Khách” của cô đưa cho cô một li rượu. Mùi rượu nồng nồng trong gió, đượm với mùi hoa anh đào tạo nên một hương thơm thật kì lạ. Tomoyo đưa mắt nhìn anh. Đôi mắt đen lặng lẽ trong ánh trăng. Se sắt…
“Cô gái, cô có muốn đi dạo chút không?”
Tomoyo nhìn anh kì lạ:
“Đi dạo sao? Ngay bây giờ?”
“Ừ. Uống li rượu của cô đi, có lẽ sẽ ấm hơn. Ngoài kia, trời lạnh lắm.”
Anh mỉm cười. Đi dạo trong ánh trăng mênh mông, trong bóng đêm bất tận,và trong những cánh hoa anh đào vẫn bay. Có lẽ, điều đó sẽ giúp cô bình tâm lại chăng? Tomoyo không biết. Nhưng cô biết, cô sẽ đi. Bởi vì đó là “công việc” của cô. Một “công việc” kì lạ.
Hoa anh đào lặng lẽ, thả trôi trong li rượu bỏ lại. Căn phòng trống. Cánh hoa buồn. Người lữ khách ấy xuất hiện trong màn đêm…
Đêm cuối cùng. Vỡ tan…
***
Tomoyo đưa mắt nhìn theo cánh hoa. Hoa đậu trên mái tóc “người khách”ấy, chợt long lanh như vỡ òa. Ở anh ta có một điều gì đó thật kì lạ. Kì lạ như chính ánh trăng lạnh lẽo, nhạt nhòa. Mong manh, nhưng không dễ vỡ. Tự do, tự tại, không vướng bận điều gì, cho dù là thời gian hay không gian.
Anh ta im lặng, Tomoyo không nói gì. Đây là lần đầu tiên cô đi dạo với một “khách” của mình, phải chăng vì vậy mà cô không biết phải làm sao? Hay vì dường như người ấy ở xa quá, xa đến mức
tiếng nói của cô không bao giờ có thể vọng đến? Tomoyo không biết. Cô nhìn thật lâu vào bóng trăng in trên làn nước hồ. Rung rinh. Cánh hoa anh đào vẫn bay mãi, bay mãi, rồi chậm rãi buông mình trên mặt nước nhuộm màu bàng bạc.
Đêm.
Huyền ảo.
“Cô gái, cô tên gì?”
Tiếng người con trai vang vọng trong không gian bao la. Tomoyo mỉm cười, nhẹ như gió:
“Anh thật sự muốn biết sao?”
Anh cười. Đó là người con trai đầu tiên hỏi tên cô. Một người con trai có đôi mắt đen sáng màu trăng. Kì lạ...
“Tôi rất tò mò” – Anh nói chậm rãi, ánh mắt đen lấp láy – “Tên của cô sẽ đẹp như cô chứ?”
“Tôi không biết” – Tomoyo thành thật nói – “Có thể đó là một cái tên rất xấu, nhưng cũng có thể rất đẹp. Một cái tên lạ lùng..... Tomoyo....”
Tomoyo ngước nhìn trời. Tên của cô? Rồi cô sẽ quên nó chứ? Quên giống như khi cô quên đi tất cả những gì đang hiện hữu xung quanh mình? Một phần cuộc đời cô, cô đã quên. Phần còn lại, đang dần trôi vào quên lãng. Đôi mắt tím chìm sâu trong màn đêm. Lặng lẽ...
“Tomoyo
à? Một cái tên đẹp...” – “Vị khách” trầm ngâm. Không gian bất chợt lặng thinh trong khoảng thời gian ngừng lại – “Ưm... Tomoyo, cô muốn biết tên tôi không?”
“Tiếc thật đấy!” – Tomoyo cười nhẹ nhàng.
“Vị khách” cười. Đôi mắt đen hấp háy dưới mái tóc đen dày. Ánh nhìn dịu dàng như ánh trăng, nhưng mờ ào và u uẩn. Tomoyo lặng im. Cô không muốn biết tên “khách”, thậm chí không muốn nhớ mặt họ. Gặp nhau trên đường,lướt qua... không dấu ấn... Không một chút quan hệ đặc biệt. Đơn giản
chỉ là một người đi ngang qua mà thôi.
Những “khách” một đêm. Chỉ một đêm mà thôi....
Tomoyo thở dài khe khẽ. Một đêm duy nhất... Không phải!. Có những “khách” cô đã “tiếp” rất nhiều lần, nhưng rồi, cô lại cố gắng quên đi.Quên đi để sống. Quên đi để huyễn hoặc mình, tự thấy mình không dơ bẩn. Và lại “tiếp khách”. Những “người khách” ấy, mấy ai còn nhớ đến cô? Không quan tâm dù chỉ là tên gọi. Tất cả những người ấy đều chỉ gọi cô bằng một cái tên chung, một cái tên Tomoyo không bao giờ muốn nghe....
“Tôi hỏi cô một câu được không, Tomoyo?”
“Trả lời các câu hỏi cũng là một phần ‘Công việc’ của tôi!”
Anh cười...
“Tại sao cô chọn công việc này?”
Tomoyo bật cười. Tiếng cười lặng lẽ trong không gian tràn ngập trăng và hoa anh đào. Im lặng. Cô không nói gì, đắm mình trong tiếng gió. Anh không hỏi tiếp, lặng lẽ nhìn mặt trăng soi mình trong đáy nước.
“Đôi khi, người ta có nhiều lí do để chọn lựa. Nhưng cũng có lúc, người ta không có đến một lí do cho sự lựa chọn của mình.”
Cô nói chậm rãi, anh lặng thinh. Xác hoa anh đào bay trong một đêm dài đầy gió.
“Nhưng cô đã không trốn chạy....”
“Bởi vì tôi không đủ dũng cảm!”
Anh cười. Cô lạ, và anh cũng lạ. Một đêm lạ lùng. Một cánh hoa lìa cành. Một mảnh vỡ rơi khỏi cuộc đời. Hai mảnh đời kì lạ giữa dòng đời trôi nổi...
Anh đứng im bên thành hồ nước trong vắt. Cô im lặng nhìn ánh trăng lấp lánh trên những cánh hoa rơi. Cô đã không trốn chạy khỏi “công việc” này dù rất ghét, vì những song sắt bên khung cửa sổ kia, hay vì lí trí cô không đủ? Vì một điều gì đó thật mơ hồ.
“Công việc này hẳn đã giúp cô gặp gỡ rất nhiều loại người?”
“Không. Tất cả những người tôi gặp chỉ là những người giống như anh mà thôi....”
“Giống tôi sao?” – Anh bật cười – “Cùng cô đi dạo và nói chuyện thâu đêm à?”
Tomoyo ngỡ ngàng. Vậy là đêm nay cô sẽ mất ngủ. Một đêm mất ngủ dễ chịu.
“Không đâu.... Nhưng anh đến đây để tìm người nói chuyện sao?”
Anh gật đầu nhè nhẹ. Đôi mắt ánh lên tia nhìn thành thực, không chút đùa giỡn. Ánh trăng chiếu nhạt nhòa trên mái tóc đen bay chầm chậm trong gió. Cánh hoa trôi, thả mình trên tóc.
Tomoyo cười, một tiếng cười thật sự:
“Không phải cô gái nào ở đây cũng sẵn sàng ngồi nghe anh nói chuyện.Một đêm, dù chỉ là đi dạo và nói chuyện, cũng sẽ mất rất nhiều tiền...”
“Tôi đã bỏ ra gấp đôi số tiền mà mọi người trả khi ‘mua’ của cô một đêmtrên giường, để ‘mua’ một đêm đi dạo như thế này” – Anh cười vui vẻ -“Mà, ừ, cô nói đúng. Không phải cô gái nào cũng có thể ngồi nghe tôi nói. Nhưng cũng không phải do may mắn mà bà chủ dễ mến đã để tôi tiêu
tốn thời gian với cô.”
Tomoyo ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ thắc mắc. Đôi mắt cô hồn hậu, buồn thăm thẳm, nhưng dịu dàng và sâu lắng. “Người khách” nhìn thật lâu vào đôi mắt tím biếc ấy, chợt thấy trái tim mình đau nhói. Một cô gái đẹp. Một cô gái buồn. Bởi cô là một người con gái sâu sắc, nên chắc chắn trái tim cô rỉ máu từng ngày.
Anh mỉm cười, đôi mắt se lại. Anh không trả lời thắc mắc của cô, chỉ vuốt nhẹ cánh hoa vương trên mái tóc tím.
“Tôi rất muốn biết suy nghĩ của cô về tôi!”
Đó là một yêu cầu, không đơn thuần chỉ là câu nói. Tomoyo mỉm cười. Cô thấy lòng mình nhẹ bẫng. Ở bên anh, cô chợt thấy thanh thản. Nhẹ nhàng.Chỉ có gió, có trăng, và có hoa. Dường như ở nơi đây, dòng chảy cuồn cuộn của cuộc đời bất chợt chững lại. Không xô đẩy, chỉ nhẹ nhàng mơn
man.
Anh là “khách” đầu tiên.... và đây là đêm đầu tiên.... Đêm đầu tiên cô mong muốn, giá như đêm cứ kéo dài, mãi mãi....
“Tôi nghĩ....” – Tomoyo nói chậm rãi, khẽ cười nhẹ nhàng – “....anh giống như một người khách lữ hành. Một người lữ hành qua bóng đêm. Tự do, tự tại, không vướng bận bất cứ điều gì. Không gồng người chống lại dòng đẩy của cuộc đời, mà ung dung buông mình theo làn chảy đó. Đến rồi
đi. Không dừng lại...”
“Người khách” bật cười, thích thú.Tomoyo đỏ mặt, ngượng ngùng. Dường như đã rất lâu rồi cô mới nói ra suy nghĩ của mình. Làm “nghề” này, cô buộc mình phải giấu kín suy nghĩ. Cho dù bất kì người đàn ông nào hỏi suy nghĩ của cô, họ đều có thể nghe được những lời khiến họ hài lòng nhất. Điều khiến Tomoyo vẫn còn thứ gọi là “chỗ đứng” trong “nghề”, cũng nhờ khả năng quan sát nhạy bén ấy.Cô biết “khách” muốn nghe gì. Cô biết phải nói gì đúng lúc.
Nhưng hôm nay... lại một lần đầu tiên. Lần đầu cô không thể đoán được suy nghĩ của một “khách”. Lần đầu cô để bản thân mình nói ra suy nghĩ thật sự của mình.
“Tôi đã nghĩ sẽ rất thú vị” – “Vị khách” của cô cười – “Nhưng vẫn phải ngạc nhiên với suy nghĩ của cô. Có lẽ.... điều đó thật lạ lùng. Một khách lữ hành sao?...” – Anh trầm ngâm, ngừng lại trong giây lát – “Ừm... Nếu cô đã nghĩ về tôi như thế, có lẽ cô sẽ không tin đâu, nếu tôi nói tôi là một tên tội phạm...”
Anh vẫn cười, đôi mắt đen nhìn cô dò xét. Cô không một chút kinh ngạc, chỉ bình thản nhìn theo chiếc lá vương màu ánh trăng.
“Anh đã phạm tội gì vậy?”
“Thời đại này thì thiếu gì tội. Buôn lậu, trộm cắp, cướp của... và còn có cả.... giết người nữa!” – anh nhún vai hờ hững. Rồi lại cười. Buồn buồn – “Ừ, còn tôi thì.... tôi đã giết người.... Có thể tội đó sẽ được phán là ‘nặng nhất’ trong các tội. Cũng vinh dự nhỉ?..”
Tomoyo
im lặng. Cô nhìn xuống mặt nước lóng lánh. Đôi mắt đen của anh vẫn ánh lên màu bàng bạc, kì diệu. Cánh hoa vẫn rơi. Hoa anh đào, ngàn năm vẫn thế. Cứ nở rồi lại rụng, nhanh như gió thoảng. Đó là những mảnh vỡ. Mảnh vỡ của hoa, mảnh vỡ của cuộc đời. Cô là một mảnh, và anh cũng là
một mảnh vỡ như vậy.
“Cô đang nghĩ gì vậy, Tomoyo?”
Tomoyo cười. Đó không phải một nụ cười gượng gạo:
“Tôi nghĩ, anh thật dũng cảm!”
“Cô cũng vậy. Cô không sợ sao?”
Tiếng thở dài vang lên nhẹ nhàng trong bóng đêm mênh mông:
“Tôi đâu còn gì để sợ! Có lẽ, cả anh và tôi đều là những ‘mảnh vỡ’ của cuộc đời, nhưng anh không giống tôi. Anh tự do giữa dòng đời, ung dung đón nhận. Còn tôi.... Tôi cố gắng gồng mình chống lại, để rồi cuối cùng buông xuôi, sống trôi nổi giữa cuộc đời này. Tôi không đủ dũng cảm để
bứt mình ra khỏi cành như những cánh hoa anh đào...”
Anh im
lặng lắng nghe. Tâm sự của cô dồn lại suốt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô nói với một người. Một người khách qua đêm. Một người lữ hành. Một người rồi có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp lại. Đôi mắt anh buồn, mênh mông, như tràn ngập nỗi buồn của cô. Anh đang đồng cảm với cô, hay anh đang nghĩ đến nỗi buồn của chính mình? Tomoyo cười. Mắt anh đen, và mắt cô tím. Hai màu sắc bị bóng đêm nhấn chìm...
“Cô
biết không, Tomoyo...” – Anh chợt nói. Lặng lẽ - “...Tôi không hề ung dung, tự tại như cô nói. Tôi không đón nhận mọi thứ. Tôi cũng đã chống lại. Tôi chống lại một cách cuồng loạn và mạnh mẽ. Tôi đã giết... rất nhiều người. Cô hiểu không? Giống như cô, đó cũng là ‘công việc’ của tôi. Để tồn tại trên đời, con người ta nhất thiết phải có một thứ gì đó để sống. Giết người, đổi lấy miếng ăn, rồi lại tiếp tục sống. Tôi cố gắng đuổi theo dòng chảy ấy, nhưng đuổi mãi vẫn không tới...”
Không gian tĩnh lặng, xào xạc tiếng lá. Cánh hoa êm, rơi xuống mặt nước không một tiếng động. Tất cả những điều anh nói, Tomoyo đều hiểu. Cô cũng vẫn mải miết chạy theo dòng chảy. Chạy cho đến khi bắt kịp nó...
“Hôm nay, tôi đến đây để tìm cảm giác của một người đàn ông bình thường. Ừ, một đêm.... Một đêm trên giường với một cô gái mình không quen, để rồi hôm sau, lại tiếp tục cuộc rượt đuổi không lối thoát của mình.” – Anh tiếp tục nói, đôi mắt đen nhìn bâng quơ theo cánh hoa. Mặt trăng nghiêng mình duyên dáng dưới làn nước. Buồn... – “Rồi tôi đã gặp cô. Tôi thấy cô đứng bên cây hoa anh đào, chìm trong những cánh hoa đang rơi lả tả. Tôi chợt nghĩ, hình ảnh đó thật đẹp. Đẹp đến diệu kì. Một hình ảnh tự do, như những cánh hoa tự mình bứt ra khỏi cành. Không gồng lên chống lại, mà để mình tự bay theo gió....”
Anh ngừng lại, đưa tay đón một cánh hoa chao đảo trong làn gió nhẹ. Tomoyo im lặng. Cô chợt nhớ đến những suy nghĩ của mình. “Nếu mình cũng như những cánh hoa ấy...”. Cô cũng đã ước ao mình giống những cánh hoa, lìa cành khi tâm hồn vẫn trong sạch chưa một lần vấy bẩn.
“Vị khách” của cô chợt mỉm cười, nhìn thật sâu vào mắt cô:
“Hôm nay, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Và tôi quyết định sẽ không chạy theo dòng chảy nữa. Tôi sẽ ngừng lại, sẽ nương mình theo nó, giống như những cánh hoa nương mình theo gió. Tôi sẽ đi tự thú. Có thể tôi sẽ chết... Ừ, tội nặng mà” – Anh nói bằng giọng đùa vui – “Cũng đâu có sao. Bởi tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng. Nhưng.... Trước khi đi, tôi muốn gặp cô. Tôi không biết tại sao lại có cái suy nghĩ ấy. Nhất định phải gặp được cô. Tôi đã trả nhiều hơn số tiền bà chủ của cô yêu cầu để có
được một đêm nói chuyện với cô như thế này...”
Tomoyo im lặng.
Có lẽ cô biết tại sao anh lại muốn nói chuyện với cô, với một người chắc chắn sẽ lắng nghe tâm sự của anh, người vẫn đang chạy theo cuộc sống. Rồi cô sẽ giống như anh chứ? Sẽ ngừng lại, ung dung ngắm dòng đời trôi nổi, nằm ngoài dòng chảy cuồn cuộn ấy? Hay vẫn tiếp tục chạy cho
đến khi kiệt sức?
Từ trong sâu thẳm trái tim cô, một ngọn lửa đã bùng cháy.... Một mảnh vỡ.... Một mảnh liền....
Màn đêm trôi qua lặng lẽ. Những cánh hoa vẫn bay mãi, không ngừng. Gió vẫn thổi, dào dạt. Mặt nước hồ hắt lên thứ ánh sáng le lói, nhưng dịu dàng. Không gian bao la, tĩnh lặng. Một đêm không có tiếng kẽo kẹt của chiếc giường, không có hơi thở nồng mùi rượu. Một đêm chỉ có tiếng gió thổi bên tai và hương thơm dịu dàng lan tỏa trong không khí. Hương thơm của hoa. Hương thơm của người con trai đã ở cạnh bên cô. Lạ kì....
Ánh trăng mờ dần, nhường chỗ cho thứ ánh sáng nhạt màu. Đêm dài qua đi,khi con người vẫn chưa kịp nhận thức. Đúng như Tomoyo nghĩ, lại một đêm mất ngủ, nhưng thật dễ chịu.
Phía xa, ánh mặt trời chiếu những tia sáng đầu tiên xuống nhân gian. Mặt trời vẫn lẩn khuất trong những đám mây, nhưng ánh sáng của nó lặng lẽ xua tan đêm đen. Một ngày mới. Một cuộc đời mới bắt đầu.
“Tôi phải đi rồi” - “Người khách”cười, thoáng buồn - “Tôi chỉ ‘mua’ được của cô một đêm thôi. Cám ơn cô,Tomoyo. Đêm qua là đêm tuyệt vời nhất trong suốt cuộc đời tôi. Thật đấy!” - Anh thở dài, đôi mắt se sắt - “Hôm nay tôi sẽ đi tự thú, có lẽ sẽ không gặp lại cô nữa.... Tôi ước gì đã gặp được cô sớm hơn....”
Tomoyo im lặng. Anh cười nhẹ. Lời chào thoảng qua trong gió, khiến trái tim ai chợt buồn. Ánh sáng đang lên, nhạt nhòa, nhưng không đen tối.
“Phải rồi, Tomoyo. Nếu còn cơ hội trở lại đây, tôi có thể gặp được cô không?”
Tomoyo mỉm cười:
“Không đâu. Khi anh trở lại.... anh sẽ không gặp tôi ở đây nữa....”
Anh cười. Một nụ cười thật vui. Anh vui vì lựa chọn của cô. Bởi vì từ nay, cô cũng sẽ trở thành một người khách lữ hành như trong suy nghĩ của cô. Rồi cô sẽ ung dung tự tại giữa dòng đời. Cô sẽ sống thật hạnh phúc.
Anh quay đi, để lại hoa anh đào bay sau lưng, để đôi mắt tím lặng lẽ trông theo.
“Khoan đã!”
Tiếng Tomoyo vội vã. Anh nhìn cô, đôi mắt đen vẫn hấp háy nụ cười.
“Tôi.... có thể biết tên anh không?”
“Người khách” của cô... “Khách” cuối cùng của cô.... Anh chỉ cười thật hiền, như đã đoán trước tất cả.
“Tên tôi là.... Eriol”
Tomoyo mỉm cười:
“Khi anh trở lại đây, anh sẽ không gặp tôi. Nhưng nhất định, nếu gặp anh trên đường, tôi sẽ gọi tên anh... Nếu anh quên tên tôi, tôi sẽ gọi anh trước.... Eriol....”
Cười. Eriol biết, anh sẽ không bao giờ quên tên cô. Anh sẽ gặp lại cô chứ? Ừ, nếu anh còn sống, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ gặp lại cô - Cô gái có đôi mắt tím bên cây hoa anh đào.
“Tôi cũng ước rằng, tôi có thể gặp anh sớm hơn... Eriol...”
Tiếng Tomoyo nhỏ dần, nhỏ dần trong cơn gió thoảng hương hoa. Bóng người lữ khách xa khuất trong cánh hoa đang bay. Mặt trời không xuất hiện, nhưng ánh sáng của nó vẫn làm ấm một làn gió mới.
Tomoyo khẽ hát, tiếng hát trong vắt, lảnh lót giữa không gian bao la. Tiếng hát của cô dịu dàng, du dương.
Mặt trăng bạc. Gió u buồn.
Cánh hoa rơi. Căn phòng vắng
Li rượu đắng. Người khuất xa....
Anh là một người lữ khách. Anh đi ngang qua bóng đêm, rồi đưa màn đêm ấy đi thật xa.
Phía xa, chân trời hửng sáng. Mặt trời nhạt nhòa. Ánh sáng vẫn lặng lẽ.
Trời sáng....
~*~*~THE END~*~*~