Chiều nay đi làm về, Minh quẹo cua qua đường Pasteur tìm hiểu thử có giàn thiên lý nào ở đó không. Anh đánh vòng qua đường Hàm Nghi để có thể đi dọc hết con đường một chiều. Giống như Nam Kỳ Khởi Nghĩa, đường Pasteur có nhiều cây xanh. Nhà hàng thức ăn dinh dưỡng H20 không còn nữa, hình như nó chuyển về đường Trần Hưng Đạo mấy năm nay rồi thì phải. Mấy năm trước đi chơi Giáng Sinh về khuya, Minh và lũ bạn hay kéo vào đây ăn uống. Quán buổi tối đông hơn ban ngày và nhiều lúc người ta phải kê thêm bàn ở ngoài ngoài sân. Đại học Kiến Trúc vẫn vậy, nhiều năm rồi vẫn không thay đổi gì nhưng có vẻ sinh viên đông hơn trước. Trước cổng trường về đêm người ta hay bán hột vịt lộn và cả trứng cúc lộn nữa. Bây giờ cũng thế, mấy chàng mấy cô nàng thích ăn món này không phải ít. Vài ông nhậu nhẹt hát bài Phố đêm nghe sao mà chán. Buổi tối hay ban ngày đường Pasteur lúc nào cũng mát mẻ vì rợp bóng cây xanh. Hàng cây hai bên đường rất lớn, toàn là những cây lâu năm. Giờ này nam thanh nữ tú đi chơi chưa nhiều. Khoảng 9 giờ mới đông. Người Sài Gòn không có thói quen đi dạo nhưng lại thích đi xe máy dạo. Họ cứ chạy từ đường này đến đường khác, nói cười huyên thuyên, dĩ nhiên bỏ qua những con đường có nhiều xe tải. Minh chạy nãy giờ có thấy giàn thiên lý nào đâu. Anh đã chạy vòng đến ba lần, hết nhìn bên trái rồi nhìn bên phải. Anh đói bụng lắm rồi và cảm thấy mình dư hơi, tự nhiên đi kiếm cái không có, chắc cô bé nào trên mạng chọc ghẹo anh rồi.
Minh quay lại đường Mạc Đỉnh Chi ăn cháo gà. Quán cháo nổi tiếng nằm đối diện ngân hàng Á Châu. Buổi tối không nhiều khách ăn như buổi sáng nhưng có vẻ quán làm ăn cũng khá. Tuy nhiên nó không đông đúc và ồn ào như miến gà Kỳ Đồng. Ăn xong, Minh quay trở lại đường Pasteur và đi thêm một vòng nữa. Bỗng anh chợt nghĩ không biết ngôi nhà đó có khi nào lại nằm trong hẻm. Hồi chiều tới giờ anh chỉ nhìn mấy ngôi nhà mặt tiền, và hầu như quên bẵng mấy căn nhà trong hẻm. Không hiểu sao anh quyết chí đi vào từng con hẻm một để tìm cho bằng được căn nhà có giàn thiên lý. Buổi tối đường phố đông hơn, người trẻ nhiều và ăn mặc đẹp hơn. Anh quẹo vào khu hẻm này đến khu hẻm khác, nhưng có lẽ nhờ tô cháo gà nên anh có sức sống trở lại. Sực nhớ người ta thường cúng cô hồn bằng mấy con gà, anh có cảm giác rùng mình và hồi hộp. Anh quẹo vào một con hẻm gần tiệm bán thú nhồi bông. Đập vào mắt anh là ngôi biệt thự với khoảng sân rộng và hàng rào được che chắn bởi giàn hoa thiên lý. Vài cánh hoa đang nở nên hương thơm không đậm đà lắm. Thời tiết về đêm hơi dịu mát nhưng cơn gió nhẹ cũng làm anh nổi da gà. Các hàng rào đều phủ kín bởi những giàn thiên lý. Trong sân được rải những hòn sỏi nhỏ. Phía bên trái có một chiếc xích đu. Ngôi biệt thự trông khá buồn tẻ và ánh đèn hắt ra ngoài ở tầng thứ nhất. Minh đưa tay bấm chuông nhà nhưng không thấy ai trả lời. Anh nhìn lên căn phòng có ánh đèn và thấy chiếc màn khẽ lay động nhưng anh không thấy ai nhìn ra ngoài. Anh bấm chuông thêm một lần nữa với quyết tâm tìm hiểu thử xem, đâu có mất mát gì. Một người phụ nữ khoảng 50 tuổi trong đồ bộ cũng màu hồng ra mở cửa. Bà trông khá trẻ so với tuổi và có lẽ biết cách trang điểm nên làm tăng thêm phần trẻ trung. Bà hỏi: “Anh tìm ai?”. Minh trả lời ngay: “Dạ đây có phải nhà Trúc không ạ!”. Người phụ nữ nhìn anh chằm chằm, ánh mắt hơi bất thần, giọng nói có vẻ thay đổi: “Đúng rồi, nhưng sao anh quen biết con tôi?”
…
chieclarungroi
Anh muốn thăm nhà tôi sao? Vậy cũng được nhưng tôi chỉ là một trong hằng hà sa số vong linh đang cần được giúp đỡ. Nếu anh nhìn thấy Sài Gòn đông người và kẹt xe như thế nào thì vong linh cũng nhiều như vậy. Ở đâu cũng có họ. Nhà tắm, phòng ngủ, công sở, trường học, bệnh viện đầy dẫy vong vinh. Thai nhi bị giết đến thế giới này nhiều lắm. Chẳng trách được, con người sống không có trách nhiệm và muốn chối bỏ núm ruột của mình. Ông Tổng thống nào đó ở Bắc Mỹ vừa lên nắm quyền không lâu đã gỡ bỏ lệnh cấm tài trợ phá thai và tài trợ nghiên cứu tế bào gốc. Hành động này làm oan hồn thai nhi thêm dày đặc. Chỉ có thực tập tình thương mới mong dân số vong linh giảm bớt, bằng không dân số tăng lên, khả năng sa mạc hoá của Địa Cầu thêm mạnh mẽ. Vong linh nhìn thấy loài người đang làm gì, nghe họ nói chuyện, biết điều họ đang suy tính. Tuy nhiên họ thường ở nơi được chôn, nơi qua đời, nơi có bài vị hoặc nơi được gọi tên.
m_80
Vong linh nhiều như vậy sao?
chieclarungroi
Các vong linh khao khát được tu tập như nghe kinh, tham thiền, thọ trì Tam Quy và Năm giới. Sự tu tập của người thế gian sẽ tạo ra năng lượng nương tựa cho người cõi âm do cơ hội tu tập của họ nhiều hơn. Trên vũ trụ có hằng hà sa số thế giới, và ngay thời điểm này, hằng hà sa số đức Phật đang thuyết pháp và hằng hà sa số chúng sinh đang tu tập. Vong linh tiếp cận các bài thuyết pháp của đức Phật không dễ dàng như chư thiên hay loài người do nghiệp báo của họ và bị ngăn chặn bởi nghiệp lực. Vong linh không phải là người chết mà người đang sống, chỉ có điều họ đang ở một dạng khác, ở một cõi khác và mang theo năng lượng khác. Nói là khác nhưng họ đang tồn tại song song với cõi người ngay tại thế gian này và có mối liên hệ như hình với bóng. Một số người có khả năng ngoại cảm, do nghiệp duyên của họ với vong linh trước đây như họ từng nguyện cứu độ vong linh chẳng hạn. Ngoại cảm không phải khả năng thiên phú, mà là kết quả của nhân hay lời phát nguyện trong quá khứ. Nhà ngoại cảm nếu biết tu tập thì năng lượng sẽ rất mạnh và chính xác, đồng thời cứu giúp được vong linh rất nhiều nhưng nếu họ không biết tu thì sẽ hết sức nguy hiểm cho người cõi âm lẫn cõi dương.
m_80
Chắc là cô chứng kiến được nhiều sự thật?
chieclarungroi
Đúng thế, nhiều sự thật bị thay đổi không thể tưởng tượng tựa nổi. Có người dùng từ đổi trắng thay đen và ngược lại. Người không có tội bị cho là có tội và người có tội được tha bổng. Nhưng có hai mặt của vấn đề. Một là người không có tội bị cho là có tội vì trong quá khứ xa xôi họ đã từng gây ra tình trạng không tội bị buộc tội. Hai là người không tội bị buộc tội bởi hành vi cố tình tạo nghiệp của người nắm quyền công lý. Những cảnh bất công xảy ra lan tràn khắp nơi trên thế giới nhưng phần lớn là do con người trả nghiệp, chứ không ai tạo ra cả, hơn nữa nghiệp xấu mới được hình thành không phải ít. Nếu người trả nghiệp chấp nhận hiện trạng đau khổ của mình thì họ sẽ chấm dứt nghiệp, còn họ tìm cách trả thù, bản thân sẽ tiếp tục chồng chất thêm nghiệp, trả hoài không hết. Vị hoà thượng ở ngôi chùa trên đường Lê Văn Sĩ dạy rằng hạnh nhẫn nhục rất quan trọng, vì con người có thể chấp nhận những khổ đau tưởng chừng không thể chấp nhận nổi, khi đó con người không còn sợ hãi và lên án cái gì gọi là bất công nữa, vì đau khổ vẫn mang tính công bằng của nó.
m_80
Con người còn bày đủ thứ trò gì nữa?
chieclarungroi
Các trò yêu thương, sân hận, ganh ghét. Nhiều người ở không nên bày trò yêu thương, hết người này đến người kia nhưng chưa bao giờ biết cách yêu thương. Thậm chí có người giận hờn cho hết thì giờ, để được chú ý hay muốn chứng tỏ bản thân. Ganh ghét cũng vậy, họ xem đây là một món ăn tinh thần, thêm thắt vào những gia vị tầm thường hàng ngày và chẳng biết thỏa mãn. Hằng hà sa số dự án kinh doanh đào bới trái đất nhưng vẫn không dừng lại mà phát triển tinh vi hơn. Những gì thấy trên truyền hình, báo chí, phim ảnh nói về xã hội đen, bạo lực, bạo động, cuồng tín, hận thù… chỉ phản ánh sự thật nhỏ bé của đời sống vì tính điên loạn của con người khủng khiếp gấp ngàn triệu lần. Người cõi dương chẳng khác gì người cõi âm, có khi họ đang đồng hoá người cõi dương và người cõi âm, đến lúc nào đó người cõi dương không còn được phân biệt với người cõi âm nữa. Điều chú ý là người cõi âm sẽ sợ hãi không muốn tái sinh trở lại thành người cõi dương.
m_80
Vậy họ mãi là người cõi âm sao?
chieclarungroi
Khi có đầy đủ nhân duyên họ kết thúc đời sống ở cõi âm, tái sinh lên cõi người hay cõi trời. Vừa lên cõi dương một thời gian, phước báu tàn lụi lại rơi xuống cõi âm tiếp. Một số bào thai vừa hình thành đã bị phá hay trẻ nhỏ sống không bao lâu đã bị chết yểu. Người bị bệnh thần kinh có hai nguyên nhân lớn: thứ nhất bản thân họ không tu tập, đời sống hiện tại chuyên làm nghiệp ác nên tinh thần không được tỉnh táo, bị tà dục lôi kéo đến mức căng thẳng không làm chủ được mình, người bình thường nhưng được xem như kẻ tâm thần; thứ hai người cõi dương có oan trái với người cõi âm nên họ đến đòi nợ, âu cũng là nghiệp xấu gây ra trong quá khứ đến hồi phải trả. Nếu biết tu tập, nghiệp lực sẽ giảm đi nhiều nhưng không phải biến mất hẳn. Một vị A La Hán hay vị Phật vẫn phải trả nghiệp đã gieo trong hằng hà sa số kiếp trước, nhưng nhờ họ có tâm vắng lặng, sự đau đớn không dìm chết họ. Cho nên phải hết sức cẩn thận, một phút sa chân, trả hoài không hết.
m_80
Trên một diễn đàn Phật giáo, có bài viết người đắc đạo thì thiên ma không vào được?
chieclarungroi
Không đúng, thiên ma vẫn vào được, thậm chí còn vào rất nhanh. Người tu là người bị phá nhiều nhất vì người âm muốn mọi người giống mình, không muốn ai tĩnh lặng. Nhiều tu sĩ đi tu rồi nhưng bị tà dục lôi kéo đến nỗi bỏ tu ra đời lấy vợ, đẻ con, anh không thấy sao. Một số thanh niên quậy phá, chơi bời, lêu lỏng, gia nhập băng đảng được ví như những tên cô hồn các đảng. Họ không làm chủ được bản thân, phần nào bị thiên ma xúi quẩy. Người tu thành đạt làm chủ bản thân, thiên ma đi vào nhưng không làm gì được đành phải đi ra, thậm chí sợ hãi vì khả năng vắng lặng của người đó. Hãm hại người tu, cõi âm càng tệ hơn và khi đi khỏi người tu, thiên ma rớt xuống địa ngục ngay lập tức. Việc rải tâm từ của người tu đến người hại mình khiến người này cảm thấy nhẹ nhõm trong chốc lát nhưng tội lại nặng hơn. Ngày xưa đức Jesus tha thứ cho kẻ đóng đinh mình lên thập tự giá, kẻ đó nghiệp xấu gia tăng so với trường hợp không được tha thứ. Hành động tha thứ giúp người bị hại kết thúc nghiệp xấu và phẩm hạnh nâng cao.
m_80
Cô đọc được suy nghĩ của người khác?
chieclarungroi
Tâm người thường hay tán loạn, suy nghĩ miên man và chạy lung tung. Họ toả ra thứ năng lượng lăng xăng, thích hợp với năng lượng của cõi âm. Đâu ai muốn đọc suy nghĩ của các vị, chỉ vì các vị tự rót vào tai chúng tôi mà thôi. Nếu quý vị thực sự vắng lặng, tâm không lúng túng, chúng tôi được tận hưởng rất nhiều. Chẳng hạn, người rắp tâm ám hại người khác, suy nghĩ làm môi trường ngột ngạt và chúng tôi tổn thương bởi sức nóng hay tính khổ đau của nó. Nhưng khi người bình an, suy nghĩ từ bi, ban bố phước lành, đọc kinh, đi thiền hành, chúng tôi bắt chước theo và mau chóng giải trừ nghiệp, môi trường dễ chịu và những vết thương được chữa lành. Có người chuyên nghĩ về tiền bạc, tình dục, ăn chơi và hưởng lạc trong khi có người chỉ một mực buông bỏ các phiền não đó, chế tác các hạnh phúc dư dả ban tặng cho người khác. Một vị tu sĩ nọ chuyên chê bai mọi người, chê bai cả các tu sĩ tu tập như mình và bất cứ bài pháp thoại nào cũng chêm sự chê bai vào đó. Thật nguy hiểm, mình sẽ trói buộc mình trong thế giới của khinh thường.
m_80
Cô còn đọc được suy nghĩ gì nữa?
chieclarungroi
Nhiều lắm, nhưng suy nghĩ tà dục quá nhiều mà suy nghĩ lành mạnh quá ít. Người đang đi theo xu hướng thừa nhận tà dục là chuyện bình thường và xem lành mạnh là yếu tố ngoài trái đất. Ví dụ, một chàng trai được khen là đào hoa, có nhiều cô đi theo và anh tự hào về điều đó, một thứ tự hào ảo với bản lĩnh đàn ông mơ hồ. Cũng thế, một cô gái được khen là có cá tính hay sành điệu nhưng khi hỏi rõ ra cá tính là gì, sành điệu là gì thì được miêu tả là ăn nói khác người, đi đứng khác người, hành xử khác người hay trình diễn khác người, có nghĩa họ châm mẫm vào bề ngoài trong khi bên trong bệ rạc và mục nát. Con người đóng kịch và nói dối đến nỗi dây thần kinh xấu hổ không còn nữa, không ai cắt đi mà tự nhiên biến mất. Thích được khen, thích được tâng bốc, thích được công nhận khiến người tràn ngập khổ đau và bám víu vào những chuyện không có thật. Vậy họ đi trong cõi dương có khác nào cõi âm, bơ vơ, lạc lõng, mệt nhoài trong các hạnh phúc trá hình.
m_80
Điều gì khiến cô sợ hãi?
chieclarungroi
Làm người cõi âm đã là một sự sợ hãi do các điều kiện tu tập rất ít hay hầu như không có. Lúc muốn tu thì bị nghiệp lực cản trở nên việc chuyển nghiệp diễn ra chậm chạp. Người không tu bị đoạ vào cõi âm và sống ở đó rất lâu không biết khi nào ra khỏi. Loài người ám hại lẫn nhau đã đành, họ còn ám hại cả người chết. Bằng sức mạnh của tà chú, họ bắt chúng tôi làm cái này làm cái kia và vô tình nghiệp ác gia tăng không biết khi nào mới trả hết. Một số người bắt ấn hay niệm chú để diệt trừ ác ma và bị cho là tà ma ngoại đạo, không đúng với tinh thần Phật giáo. Tuy nhiên, loài người nên thủ trong mình một số cách bắt ấn và câu chú với mục đích nhắc nhở mình quay về thực tập tĩnh lặng hơn là đánh đuổi ai. Niệm Phật cho chúng tôi nghe, bắt ấn cho chúng tôi thấy, chúng tôi biết tu tập không làm chuyện bậy bạ nữa. Khi bắt ấn của Bồ Tát Quan Thế Âm, không phải ngài hiện về cứu độ chúng sinh mà năng lượng đó có mặt sẵn trong mình, mình giúp nó phát khởi, tràn ngập thân tâm, làm cho mọi năng lượng xấu không thể biểu hiện.
m_80
Vậy đâu cần phải bắt ấn hay niệm chú làm gì?
chieclarungroi
Mỗi chúng sinh có Phật tính hay Bồ Tát tính nên khi thực sự tĩnh lặng, các năng lượng tốt toả ra mạnh mẽ, lấn át các tâm hành bất thiện. Chúng tôi đến thì mời chúng tôi ngồi chơi, không cần phải bỏ chạy vì càng chạy, chúng tôi càng rượt theo. Các chư thiên thường đến thăm người tu, hỗ trợ họ tu tập và làm các nhiệm vụ hộ pháp. Người cõi âm biết tu chưa thể trở thành chư thiên mà toả ra năng lượng của cô trạng hay cậu trạng, đi khắp nơi nhắc nhở mọi người tu hành. Ở nhiều ngôi chùa có các vị hộ pháp, chư thiên cũng vậy, các cô cậu trạng cũng vậy. Cõi âm có nhiều thành phần, không ai giống ai, người cõi âm biết tu không phải ít nhưng vì chưa đủ duyên nên chưa thể tái sinh làm người. Tôi đã chứng kiến một vị trời hay chư thiên rớt xuống địa ngục vì phước báu không còn nữa, hoặc phước báu thì có nhưng công đức lại không. Giống như cõi dương, người giàu không biết tu thì những gì họ được hưởng nhanh chóng tan biến.
m_80
Có những người không phải Phật hay Bồ Tát nhưng lại được cúng kiến và chiêm bái, tại sao vậy?
chieclarungroi
Bởi vì họ có phước. Có phước nhưng chưa chắc có đức. Khi phước hết, miếu đền của họ bị kéo ngã rất nhanh. Hơn nữa tình trạng suy đồi đạo đức khiến con người thờ cúng sai lạc, không chịu tu tập, chỉ thích cầu nguyện, lễ lạy, mong vào tha lực và bỏ bê tự lực. Một vị anh hùng được phong làm thánh nhưng thực tế ông này đang ở cõi âm, không chịu nhiều khổ sở và đói kém lắm vì hầu như ngày nào cũng có người cúng kiến cho. Loài ngạ quỷ mong chờ sự cúng thí từ cõi dương và sống được là nhờ các vật phẩm đó. Người cõi âm không thuộc loài ngạ quỷ không cần phải ăn gì vẫn sống được và sở dĩ vui vẻ do tấm lòng thành, thái độ bao dung của cõi dương. Trong cuộc chiến chống phát xít Đức, quân đồng minh giết chết nhiều quân Đức, nếu cầu siêu cho quân đồng minh chết trận thì cũng nên cầu siêu cho cả quân Đức vì vong linh cả hai phía ấm lòng, cõi dương có điều kiện thanh bình nhiều hơn. Tha thứ rất quan trọng, cõi âm cần điều đó để nghiệp lực nhanh chóng chuyển hóa, việc siêu thoát diễn ra nhanh hơn. Còn kỳ kèo, hờn trách, bỏ rơi, chúng tôi sẽ đau khổ thêm và ảnh hưởng đến sự an bình của cõi dương.
m_80
Vậy vị anh hùng nào rớt xuống cõi âm mà cô biết?
chieclarungroi
Dĩ nhiên tôi sẽ không nói ra cho anh biết và anh cũng không cần phải biết. Người còn sống thường tò mò về người cõi âm, muốn biết họ là ai, sanh về cõi nào hay tái sanh về đâu. Không cần thiết phải làm như vậy. Khi người thân còn sống, mình không lo trân quý và chăm sóc họ, chết rồi hỏi thăm họ làm gì. Vấn đề là ngay giờ phút này, mình biết mình còn sống nên mình hãy sống trọn vẹn trong giây phút đó, hiến tặng sự có mặt cho người thương, lắng nghe và chịu trách nhiệm về hiện tại cũng như tương lai của họ. Người chết không bao giờ chết, họ đang được tiếp nối ở một kiếp sống khác. Mình khóc than không có ích lợi gì và không nhất thiết phải tìm hiểu người thương của mình đi về đâu. Nhìn vào cuộc sống của người đó lúc còn sống là biết ngay họ sinh về cõi nào. Trong kiếp sống hiện tiền, người làm mười điều lành ở ba yếu tố là suy nghĩ, hành động và lời nói, người sẽ sinh về cõi trên bao gồm cõi người và cõi trời. Ngược lại, lúc còn sống, người làm mười điều ác, khi chết sẽ sinh về cõi dưới bao gồm cõi súc sinh, cõi Atula, cõi ngạ quỹ, cõi địa ngục.
m_80
Thế à. Buồn ngủ rồi, mai tôi sẽ nói chuyện với cô tiếp.