Mộtđôi vợ chồng trẻ mới cưới .... Nhưng sự bất hạnh lại đổ ập lên hạnhphúc của đôi vợ chồng trẻ ấy .... Căn bệnh tim của cô vợ tái phát, ngàycàng nặng hơn, và cũng đến lúc cô vợ phải thay tim thì mới có hi vọngsống.....
Người chồng tưởng như mìh sắp mất người vợ xinh đẹpmãi mãi, đau khổ tột cùng.... Cần phải thay trái tim mới thì mới có cơhội sống.... Lấy đâu ra tim dể mà thay ???? Làm gì có ai chịu moi tráitim của mìh ra .... Mọi chuyện như đi vào ngõ cụt .....Và dường như ôngtrời thấu hỉu đc nỗi đau khổ tuyệt vọng ấy, người vợ có thể sống đc vìđã có người hiến tim.....
Một thời gian sau........
Ngườivợ đã có thể sống hạnh phúc bên người chồng..... Cà 2 đều rất biết ơnngười đã hiến tim..... Người hiến tim đó là 1 cô gái trẻ ... rấttrẻ..... Vì bị tai nạn giao thông mà chết ...... Cô chết ngay cái ngàycô lên Sài Gòn để sắm áo cưới cho mìh........ Thật bất hạnh làm sao,tai nạn đã cướp đi hạnh phúc gần kề của cô, nó cướp cô ra khỏi bàn tayiu thương của anh chồng sắp cưới, mẹ của cô gái ấy đã đau khổ biết baokhi bík tin con gái bà đã mất.... Đến nỗi bà ko tin rằng con bà đã chết........
..........
Hai vợ chồng cùng nhau lên Đà Lạtđể thăm nhà cô gái cho tim..... Nhà cô gái ấy nằm trên 1 ngọn đồi heohút .... căn nhà gỗ cũ nát.... tối tăm .... u ám .... Bước ra tiếp đôivợ chồng là Tâm - chồng của Phương, cô gái hiến tim - mẹ của Phương -bà Len - cứ tưởng Hằng là Phương ....Bà cứ gọi Hằng là Phương, mặc chosự khó chịu của người chồng - Sơn.... Anh ta có cái gì đó khó chịu khibà Len cứ gọi vợ mìh là Phương.....
Có điều rất lạ ... Thứ nhấtlà từ lúc thay tim cho đến nay, thì đêm nào Hằng cũng mơ thấy Phương,cô có cảm giác như Phương muốn đòi lại quả tim ấy.... Hằng có cảm giácnhư Phương có điều gì đó muốn nói với mìh, nhưng ko thể. Điều thứ 2 làngay cả Sơn, chồng của Hằng cũng thấy Phương, nhưng ko giống như vợ,anh ta bị hồn ma của Phương ám ảnh đến nhiều đêm ko ngủ được.... Ngaycả khin thấy bức chân dung tự họa của Phương được Tâm thờ trên bàn thờthì Sơn tỏ ra rất hoảng sợ khi nhìn bức chân dung đó ......... Một điềumờ ám ngày càng hiện lên rõ ràng với thái độ lạ lùng của Sơn, và tấtnhiên là cũng có 1 mối nghi ngờ xuất hiện.........
Một đêm, 2 vợchồng Sơn - Hằng ngủ lại nhà bà Len, vì Tâm chồng sắp cưới của Phươngbận lên Sài Gòn giải quyết công việc.... Hai vợ chồng thao thức bênnhau, cả 2 cùng nhắc lại những kỉ niệm ngày cưới..... Sơn nhớ như inhcái ngày hạnh phúc đó. vì lúc ấy vợ anh lộng lẫy trong cái áo soa rêxanh, Hằng thật đẹp và Sơn hạnh phúc trong ngày trọng đại ấy.... NhưngHằng lại cho rằng lúc ấy cô mặc áo cưới màu trắng .... Sơn trách cô saolại đãng trí như vậy, ngay cả áo cưới mà cũng ko nhớ màu gì, anh cònlấy tấm hình cưới ra cho vợ xem lại.... Quả đúng là áo cưới màu xanh.... Hằng thẫn thờ tiếc nuối sao ko phải là màu trắng.... Lúc này Sơncó cảm giác ko hay.... Thật bất ngờ, cái tủ áo bật cửa ra ... 1 chiếcáo cưới trắng .... áo cưới mà Phương mua chuẩn bị cho lễ cưới ...... Konghi ngờ gì nữa, lúc nãy là do Phương đã nhập vào Hằng ???? Sơn ngàycàng hoảng loạng khi mà mỗi tối anh đều thấy Phương đứng bên ngoài cửasổ và hát bài hát quen thuộc của cô - Điều giản dị .......
Đếnhôm sau, Sơn ko còn sức chịu đựng nữa, anh nằng nặc đòi quay trở về SàiGòn.....Hằng vẫn còn muốn ở lại chăm sóc cho bà Len, vì ngay lần đầutiên gặp nhau, bà Len đã nhào đến Hằng, ôm Hằng bằng vòng tay ấm áp củabà mẹ nhớ con, bà Len đã gọi Hằng là Phương, và ngay cả Hằng cũng đãgọi bà Len là mẹ ngay lần đầu gặp mặt đó .....
Sơn bắt đầu lalối khi vợ còn níu kéo ko muốn về..... Anh kéo vợ anh đi, bà Len lại kocho vợ anh về, bà khóc rồi ngất đi ... Sơn mặc cho bà len ngất đi, anhvẫn lôi vợ về cho bằng đc, nhưng .... anh ko tìm thấy vé xe .... bấtngờ ngoài trời sấm sét nổ vang trời, mưa như trút nước, xối xã .... conđường dốc núi bình thườn đã khó đi nay càng khó đi hơn .... Vậy là 2 vợchồng đành phải ở lại .... Đêm đó, Sơn nhận ra mìh hơi hấp tấp và thậttội lỗi khi hành xử như vậy..... Sơn vào buồng tâm sự với bà Len, Sơnxin lỗi bà rất nhiều. Bà Len cũng ko có ý trách Sơn, bà nói rằng bàbiết Hằng ko phải là Phương, nhưng thật sự là bà rất nhớ đứa con gáicủa mìh, bà chỉ còn Phương để thương yêu, lo lắng... Chồng bà đã mất từlâu, nên mọi tình thương bà đều dồn hết cho Phương... Rồi đến ngàyPhương lớn, bà nhận ra Phương ko còn là đứa con gái bé bỏng ngày nàonữa, Phương dã biết yêu và hạnh phúc đến nỗi ăn ko đc, ngủ cũng ko đckhi Tâm ngỏ lời cầu hôn. Phương rất vui, chạy ngược chạy xuôi để lo chođám cưới sắp đến... Phương ko cho Tâm lên Đà Lạt đón Phương đi sắm đồđể chụp hình cưới.... Phương tự mìh đi, và cái gì đến cũng đã đến....Tai nạn nó ko chừa Phương ra, nó ko cần bík đã cướp đi hạnh phúc của côgái trẻ, và càng đau khổ hơn khi gã tài xế gây tai nạn ko chở Phươngvào bệnh viện, hắn ta bỏ mặc cô nằm bên vũng máu đỏ.... Càng khốn nạnhơn nữa là hắn đã lấy đi số tiền dành dụm cho lễ cưới của Phương ....thật khốn nạn làm sao ....
......................
Ngàyhôm sau nữa, Tâm đã về... anh buồn rũ rượi vì hôm nay đáng lẽ là ngàyanh sẽ chính thức làm chồng của Phương, đau đớn thay điều đó là ko thể..... Tâm uống rượu ko bík say là gì, uống rất nhiều .... Sơn cùng Tâmchia sẽ nỗi buồn, Tâm bảo Sơn cùng uống, Sơn ko uống được nhiều, Tâmchê Sơn ko phải đàn ông, Son nói vì nghề nghiệp nên ko uống được nhiều- Sơn là tài xế lái xe - Tâm hỏi tiếp: "Anh sẽ làm gì khi anh gây ratai nạn".... Sơn trả lời lấp bắp: " Tôi sẽ đưa người đó đến bệnh viện "- Rồi Tâm nói tiếp: " Có thật ko, bây giờ hiếm có ai như vậy lắm. Thậmchí hắn còn nhẫn tâm cướp số tiền của nạn nhân nữa" - Lúc này Sơn thậtsự ko còn tỉnh táo trả lời nữa, anh gào lên: " Tôi bík chứ, tôi cũngbík cái thằng khốn nạn đó cũng day dứt lắm chứ. Nhưng làm sao nó có thểko quan tâm đến cô vợ sắp chết được. Cái thằng khốn nạn đó nó cũng komuốn như vậy đâu anh Tâm à !! "
Lúc này thi Tâm đã ko kiềm nénđc sự tức giận nữa. Anh lao vào đánh Sơn, nhưng được can ra. Anh nói: "Mày có biết là mày khốn nạn như thế nào ko?? Tại sao mày có thể bỏ mặccô ấy nằm bên vũng máu chứ ?? Nếu mày đưa cô ấy đến bệnh viện sớm hơn10' thì cô ấy ko chết tức tưởi như thế rồi!! "
Hằng ko thể tinvào tai mìh nữa. Chính cô đã nghe chồng mìh nói những lời như thế. Đêmhôm ấy, cô lại kể với chồng về những cơn ác mộng, Hằng co rút mìh vàolòng Sơn như để tìm cái ấm ấp giữa phố núi lạnh lẽo này.... Nằm bênchồng, ấm áp nhung ko thể nào ngủ đc, Hằng ra ban công đứng hóng gió.Sơn tỉnh dậy ko thấy vợ đâu, anh hoảng hốt đi tìm vợ, anh chạy ra bancông thì thấy vợ anh đứng đó, anh kéo vợ anh vào và quát :" Tại sao emlại ra đó đứng chứ ?? Anh vừa mới thấy em ở trong nhà mà!! ". Sơn kotin vào mắt mìh, mới đây thôi anh còn thấy cô ấy đứng trong phòng, tạisao bây giờ vợ anh lại đứng ngoài ban công ??? Hằng thấy Sơn hoảngloạng, ôm đầu la hét: " Cô Phương phải ko ?? Cô ra đây đi, tôi ko sợ côđâu! "
Từ từ Hằng dỗ dành anh chồng như đứa con nít, Sơn cũngdần bình tĩnh được.... Sơn ngủ tiếp... rồi lại thấy Phương về bóp cổmình.... Sơn choàng dậy, chộp lấy con dao để dưới gối... quơ về phíavợ: "Cô là Phương đúng ko?? Sao lại theo tôi hoài vậy?? " Hằng ôm lấyanh, trấn tĩnh: " Anh đừng sợ, em đây, Hằng vợ anh đây! E bík anh làmvậy để trừ tà như người xưa, nhưng e là Hằng của anh đây! Anh đã làmgì?? Nói em nghe đi, đừng giấu nữa! ". Sơn quả quyết rằng mình ko làmgì sai cả.... Hằng tiếp lời: " Anh àh, bây giờ mìh đang rất hạnh phúcđúng ko anh ?? Thật sự rất hạnh phúc! Nhưng cách đây vài tháng, đối với2 đứa mìh là khoảng thời gian tuyệt vọng nhất. May thay là đã có ngườicho chúng ta lấy lại được hạnh phúc ấy. Nhưng đó là lúc người ta lạiđau khổ nhất! Vậy tại sao mìh có thể sống hạnh phúc nhờ trên sự đau khổcủa người khác được hả anh! Ko được đâu anh àh !" Sơn nói với vợ: "Nhưng anh ko thể, ko thể để em chết đc! Anh ko cố ý làm như vậy đâu.Anh phải cứu em bằng mọi giá! Như thế nào anh cũng làm."
"A ko muốn e chết, a hạnh phúc trên sự đau khổ của người khác mà đc àh? "
" Đúng vậy! Miễn là e sống ! "
" Ngay khi anh giết cả 1 mạng người sao ??? "
Sơnnhận ra rằng Hằng đã bík chuyện anh làm, nhưng bằng cách nào ??? Hằngthú nhận: " E ko nằm mơ thấy ác mộng hay Phương gì cả ! E chỉ nói nhưvậy để xem anh thế nào thôi! Vì chính anh, anh mới là người bị ám ảnhbởi cô Phương. Chính anh đã làm cô Phương chết! "
" Thì ra, em gạt tôi! E đặt chuyện nằm mơ để gạt tôi! "
Nóirồi Sơn lai bị hình ảnh của Phương ám ảnh. Anh cố sức chộp lấy con daođã quăng đi, Sơn đã mờ mắt, ko còn bík đâu là thực đâu là ảo giác. Anhthấy mình đã đâm Phương.... Nhưng khi tỉnh lại, anh thấy Hằng nằm ômngay quả tim với vũng máu... Thì ra, trong cơn hoảng loạng Sơn đã nhầmtưởng Hằng là Phương để rồi chính tay anh giết chết người vợ yêu quý.....
" Cái gì ko phải của mình thì mình sẽ ko bao giờ có" và " Liệu chúng ta có thể sống hạnh phúc trên sự đau khổ của người khác ??"