Kính chào ông già Noel!
Vậy là một mùa Giáng sinh nữa lại đến. Chắc có lẽ giờ này ông đang đọc thư của các bạn nhỏ ở khắp nơi và chuẩn bị quà cho những đứa trẻ ngoan đúng không ạ? Năm nay con đã 19 tuổi, sắp hết tuổi teen mất rồi ông nhỉ. Không biết ông có tặng quà cho 'trẻ em già' này hay không, nhưng con vẫn viết thư cho ông.
Trời đã trở lạnh từ hơn một tuần nay. Thỉnh thoảng còn có những cơn mưa trái mùa bất chợt làm thời tiết càng lạnh hơn. Con biết có rất nhiều người thích mưa. Họ thích thú ngắm mưa rơi tí tách như điệu nhạc. Họ có niềm vui nghe tiếng mưa đập ầm ầm vào cửa. Họ đứng trên ban công, đứng dưới mái hiên nhà hay đứng đằng sau cửa sổ phòng, đưa lòng bàn tay ra để hứng lấy những giọt nước rơi xuống từ không trung trên cao kia...
Nhưng có lẽ đó không là sở thích của con, ông già Noel ạ. Làm sao có tâm trí ngồi yên ngắm mưa rơi khi con biết được rằng, đằng sau những giọt nước rơi rả rích xuống đường là cả một trời bộn bề lo toan vất vả của những mảnh đời bất hạnh giữa cuộc sống này.
Mưa làm cho con nghĩ đến những người buôn gánh bán bưng tứ xứ đổ về các thành phố lớn, lang bạt kiếm kế sinh nhai. Vì miếng cơm manh áo mà họ phải rời xa làng quê, xa gia đình, người thân, chật vật nơi đất khách quê người. Họ vất vả bươn chải mong kiếm được những đồng tiền nhỏ bé để có thể tự nuôi sống bản thân và gửi về phụ giúp gia đình. Ngày ngày với đôi quang gánh trên vai, họ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, rao bán từ những thứ nhỏ như xoài, cóc, ổi, me, trứng cút luộc, bánh tráng... đến những thứ tươi sống như cá, thịt... Rồi những chiếc xe đạp cà tàng với yên sau chở đầy "bánh mì nóng hổi", với giỏ trước chất đầy báo đủ loại hay những chiếc xe đẩy toàn là trái cây, rau quả... Và đêm xuống, chắc hẳn ai cũng từng ít nhất một lần nghe tiếng rao "bánh giò, bánh chưng, bánh gai" hay tiếng gõ lóc cóc vang vọng của những xe hủ tiếu.
Thế nhưng cơn mưa ập đến, họ chỉ còn biết trú tạm vào đâu đó, mong sao mưa mau tạnh để có thể tiếp tục đi, tiếp tục rao bán. Nếu không, vốn liếng cả một ngày chắc có lẽ cũng trôi theo cơn mưa ấy. Lúc đó, đôi vai gầy của họ như oằn xuống, trĩu nặng hơn. Hình ảnh những người trú mưa với chiếc nón lá trên đầu, khuôn mặt buồn xa xăm, với đôi dép cũ mòn, cùng gánh hàng kế bên khiến con không khỏi thắt lòng ông à... Mưa sáng là thế.
Còn vào buổi tối, sau một ngày mưu sinh vất vả, họ lại quay trở về ngôi nhà trọ vài mét vuông nhỏ bé, lụp xụp. Sống ở đấy mà không biết sẽ giải tỏa lúc nào. Mái nhà và những bức tường dột khiến cơn mưa là điều không mong muốn với bất kỳ ai. Nước mưa nhỏ từng giọt xuống, đọng vũng càng làm căn nhà trở nên ẩm thấp. Trong giấc ngủ chập chờn vào cơn mưa đêm của những người cô quạnh xa quê ấy, có bóng dáng yêu thương của chồng con không hả ông?
Mưa còn nhắc cho con nhớ đến những người vô gia cư, lang thang nay đây mai đó trên các con đường, ngõ phố với xấp vé số hay thùng đồ nghề đánh giày trên tay, hoặc chỉ đơn giản là chiếc nón lá, cái ca nhựa để xin ăn... Họ chịu đựng bao nhiêu gian khổ, cơ cực, thậm chí cay đắng tủi hổ hứng chịu sự khinh bỉ của người đời. Khi đêm về, họ tìm đến giấc ngủ trên ghế đá công viên, trên vỉa hè dưới mái hiên của những ngôi nhà cao tầng. Một vài lần đi làm, đi học về trễ, ngang qua vài ngôi nhà kín cổng cao tường, chắc hẳn không khỏi chạnh lòng khi nhìn thấy bên vệ đường, dưới hiên nhà lác đác dáng người nhỏ thó, đen đủi nằm ngủ. Trong giấc ngủ ấy, họ có bình yên không ông? Phải chăng họ đang mơ về một bữa cơm gia đình yêu thương đầm ấm sum vầy?
Đôi lúc đứng trong phòng nhìn ra cửa sổ, thấy những giọt nước rơi xuống cùng với gió lạnh buốt, con băn khoăn tự hỏi họ có tìm được chỗ trú không, làm sao cho họ đỡ giá rét, làm sao cho vơi bớt cô đơn. Cả một trời đơn độc bao vây lấy họ. Những cơn mưa ngoài trời có thể tạnh, nhưng mưa trong lòng họ có thể nào ngớt được không? Ông có biết được câu trả lời?
Mưa lại khiến con suy nghĩ về những sinh viên đi học xa nhà. Một mình ở nhà trọ, ở ký túc xá, làm sao tránh khỏi nặng lòng lúc mưa rơi? Ngồi bó gối trong phòng nhỏ mà tâm hồn như chùng xuống. Nỗi nhớ nhà da diết cồn cào. Bao nhiêu ký ức về quãng thời gian thơ ấu quá đỗi thân thương bỗng quay trở về. Nhớ biết bao cái "ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó". Nhớ da diết ngôi trường quen thuộc thân thương. Muốn được một lần thấy bóng dáng ba đứng đón lúc tan trường. Thèm được về nhà ăn bữa cơm ngon thiệt là ngon mẹ nấu. Ước gì lại được đùa giỡn với đứa em, được cãi nhau, đánh nhau với nó. Mong sao có thể cùng tụi chiến hữu la cà ăn uống, xem phim. Bây giờ một mình xa nhà, phải tự mình lo tất cả, không còn được bố mẹ chăm từng chút một nữa, cực là thế, nhớ là thế, nhưng lại không gọi, không nhắn tin quá nhiều, không dám than thở kể lể vì không muốn mọi người phải lo ông à. Ôi mùa mưa tha hương...
Mưa bỗng gợi cho con liên tưởng đến người dân vùng bão lũ - những người không sao ngủ được khi mùa mưa đến, những người không thể có giấc ngủ đủ đầy vào những ngày này. Ông biết không, chỉ một cơn mưa nhỏ thôi cũng khiến cả nhà lấy xô chậu ra hứng nước. Còn khi gặp trận mưa lớn ào ào kéo tới, nước ngập lênh láng cao đến quá nửa thân người, cũng là lúc cả nhà phải thức trắng đêm dọn đồ đạc lên chỗ cao hơn. Rồi mọi người lên bàn, lên nóc tủ ngồi chờ nước rút. Sau cơn lũ, hoa màu, rau quả bị tàn phá.. Lương thực thấm nước không dùng được nữa. Gia súc gia cầm chết. Sách vở ướt át, nhàu nhĩ. Nhà cửa gãy đổ tan hoang. Thậm chí có người bị cuốn trôi theo dòng nước. Tài sản, mồ hôi nước mắt của họ bỗng chốc tan biến. Gia đình chia ly. Mặc dù biết là vậy, nhưng họ không thể nào khắc phục được. Ông biết vì sao không, đơn giản vì họ nghèo, không có điều kiện đắp đất nâng cao nền nhà hoặc xây nhà cao tầng. Ngậm ngùi xót xa đứng nhìn mảnh đất nơi mình sinh sống cả đời bị xóa sạch, chỉ còn trơ một đống hoang tàn đổ nát. Nghẹn ngào, hụt hẫng biết bao. Những ánh mắt vô hồn hướng về nơi mà mới vài ngày trước đây thôi, cả gia đình còn cười nói, ăn cơm cùng nhau; nơi mà ngày ngày bố đi làm ruộng, mẹ nhóm bếp than hồng; con hay chạy ra cho thức ăn vào chuồng gà, vịt. Nói gì đây, nói được gì nữa đâu. Hậu quả thiên nhiên để lại thật đau thương quá. Họ hoàn toàn trắng tay. Biết dựa vào đâu để làm lại? Biết phải làm gì để khôi phục mọi mất mát?
Mưa còn là hình ảnh của nỗi sợ hãi. Tiếng mưa đập vào mái nhà, vào cửa sổ, kèm theo dông và sấm chớp chính là sự khiếp sợ của những đứa trẻ ở cô nhi viện, ở các nơi nuôi dạy trẻ khuyết tật... Mỗi lần ánh chớp lóe lên hay khi tiếng sấm nổ lớn vang rền, làm gì có đôi tay người mẹ bên cạnh dang ra chở che, để tụi nhỏ nép vào và nhõng nhẽo. Không một lời dỗ dành, một cử chỉ âu yếm vỗ về. Thương làm sao những đứa trẻ con ngồi co mình lại cùng với ánh mắt thơ ngây trong veo đau đáu sợ sệt, thậm chí có đứa còn khóc thét khi lằn sáng trên bầu trời hiện lên. Bố mẹ ơi, người đang ở đâu?
Và rồi sau này bé sẽ lớn, sẽ trưởng thành. Có lẽ những cơn mưa với tiếng nổ vang trời không còn làm chúng sợ nữa, nhưng nỗi ám ảnh về tuổi thơ không gia đình vẫn không thôi canh cánh trong lòng. Những tâm hồn bị khiếm khuyết một thứ gì đó sẽ được bình an không ông ơi?
Khi mưa rơi xuống, còn gì thú vị hơn là nằm trong phòng, trùm chăn kín mít, nghe một bản nhạc êm dịu du dương và thiu thiu ngủ, hay ngồi ngắm từng giọt nước rơi xuống đường và nhâm nhi ly cà phê bên khung cửa sổ. Nhưng ông ơi, con mong mọi người hãy lắng lòng lại, nghĩ về những số phận ấy. Nghĩ đến người cô đơn tha phương; người bị cái nghèo đeo bám dai dẳng, ngày ngày vật lộn với khó khăn, mong đời sống sẽ được cải thiện. Và con mong ông có thể giúp đỡ những con người ấy một phần nào đó.
Con mong ông luôn vui vẻ, có sức khỏe thật tốt để giúp đỡ và mang niềm vui đến mọi người. Mà con nghĩ rằng ông cũng đã vui vẻ lắm rồi. Vì con biết rằng khi cho đi, ta sẽ cảm thấy thanh thản, ấm áp trong lòng nhiều lắm, đúng không ông?