Cơn giông bất chợt ùa về, quét lá vàng xào xạc trên từng con phố. Trời rầu rầu như thể mang một nỗi niềm của kẻ có tâm hồn đa cảm, nằng nặng hoài niệm và nhớ nhung. Lòng trùng xuống, nao nao khi đi giữa dòng người đi làm buổi sáng. Người ta vội vàng đi và vội vàng quên rằng trời trở lạnh, áo mưa, tùm hụp như những con dơi bay khắp mọi nẻo đường với ánh mắt đăm đắm trôi về phía trước, lạnh lùng chẳng rõ buồn vui.
Ta chỉ áo mỏng, chân không, thu mình lại giữa dòng xe cộ tấp nập. Gió vù vù qua tai, vừa run run vừa cố nắm chặt tay lái để khỏi va vào người đi bên cạnh. Mưa lép nhép, mặt đường loáng loáng và trơn trượt ở những khúc cua. Lá tí tách nhỏ nước xuống tấm vải bạt, làm nên một âm thanh đều đều nhàm chán. Ngước lên, chỉ thấy màu xanh của cây - cây cối ngày mưa ủ ê sầu muộn, giống như người đàn bà vò xé mớ tóc rối trong một cơn điên dại.
Bàn tay lạnh vê ga, nhích dần từng tí một trên đoạn đường ngày nào cũng ngột ngạt, chìm trong cảnh ùn tắc. Không chỉ bởi diện tích lòng đường hẹp mà còn bởi sự vươn lên “không khoan nhượng” của mỗi người điều khiển xe máy, rồi ô tô tạt ngang tạt dọc theo ý mình, và khi nghẽn lại thì cố vươn lên, dù chỉ là vài phân nhỏ, nhất định không chịu tạm dừng hay lùi lại phía sau. Chợt nhận ra bức tranh cuộc đời cũng tựa hồ như một đoạn đường bị tắc, không ai chịu nhường nhịn ai, cứ vươn lên để thỏa mãn, đạt được mong muốn cá nhân của mình bằng mọi cách chứ nhất định không chịu là người đi sau…
Táp vội vào quán café ven đường, kiếm một góc khuất có ô cửa nhỏ quay ra phố. Cái nhìn nhòe nhoẹt và thành vệt ngang dọc khi mưa rơi ướt cặp kính cận. Lâu nay không thích uống café nhưng vẫn gọi và uống thứ nước đặc quánh ấy xem người ta say mê nó ở điểm gì. Thấy đắng, lâu lâu cũng ngọt và thơm. Café ngon là vì thế và cuộc sống dường như cũng sao chép mô-tip của một ly cà phê, đi qua những khó khăn, mệt mỏi mới tìm được sự ấm áp và bình yên…
Phía bên kia vỉa hè, một bà cụ mình quấn áo tơi rách, đầu đội chiếc nón mê đen xỉn và sũng nước, bàn chân run rẩy bấm từng bước xuống nền gạch lát, quần xắn cao lộ màu da nâu khô sắt và nhợt nhạt. Chợt thấy lòng rưng rưng…Hình ảnh của những người già cô độc một mình bước đi, lê đôi bàn chân lạnh với đôi dép mòn cũ xỉn trên phố luôn ám ảnh, gợi nhiều day dứt trong ta về một sự xế chiều như vầng mặt trời đang dần khuất bóng, bé nhỏ và mong manh; giờ lại nhói lên trong ta một khúc nhạc sầu thê thảm trong mưa. Đó là một bà cụ ăn xin…Ta không có nhiều tiền, và cũng không phải giàu có gì với cuộc sống chật vật của một cử nhân ra trường chưa xin được việc, và trên nền của thành phố phồn hoa ngày ngày nhộn nhịp này có biết bao nhiêu những số phận, những cảnh đời cô đơn, bé nhỏ và mong manh như thế! Ta chẳng thể sẻ chia hết với từng người nhưng ta vẫn đội mưa băng qua đường, bỏ vào chiếc nón mê sờn rách gần như tả tơi và sũng ướt trong mưa của bà những đồng tiền lẻ. Bàn tay xương xẩu của bà cụ chợt bấu víu, nắm lấy tay ta, khuôn mặt ngước lên, ánh nhìn rưng rưng. Ta quay vội mặt đi, không dám nhìn lâu vào khuôn mặt nhầu nhĩ của bà cụ. Ta thấy lòng mình vụn vỡ, và đôi mắt ấy sẽ còn vương vít, ám ảnh trong tâm trí ta về một kiếp người…
Trời cứ mưa…
Ta nghe lòng ẩm ướt.
Chẳng thể ngồi mãi ở quán cafe, ta lại bước xuống đường, lụp xụp với chiếc áo mưa và chiếc mũ bảo hiểm. Ngã tư ồn ào nhưng mỗi người là một thế giới biệt lập, ta nhòa đi như lẫn vào đàn dơi xanh đỏ, thấy mình cũng mong manh, bé nhỏ, tất cả những người đi trên đường đều mong manh bé nhỏ, chìm vào trong mưa