Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép.
Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhau
Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài.
Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.
Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước.
Lại bắt em tì lên mặt đất thô.
Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời
Lại biết rằng đất đen em đang tựa.
Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc.
Của sức người của vinh nhục bon chen.
Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường.
Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu
Ước gì anh có thể viết tặng em
Bài thơ (mà người ta đã viết ) về đôi dép
Bởi chỉ có nỗi nhớ ở trong lòng tha thiết
Thì những vật tầm thường mới viết được thành thơ
Em là chiếc trái nhé, anh chiếc bên phải cơ
Đố em thiếu anh mà đi bình thường được đấy
Sao em cứ ngang ngược thích bám đường lò cò nhảy
Có anh song hành, có phải vất vả được sẻ chia
Có anh trong đời, em cứ đàng hoàng bước đi
Con đường công danh còn dài và gai góc lắm
Dẫu em lên đỉnh cao hay hụt chân xuống vực thẳm
Anh vẫn song hành, cùng gánh vác những nhục vinh
Thiếu anh trong đời, em sẽ thấy chênh vênh
Dẫu bên cạnh (anh biết) rồi em cũng sẽ tìm được người thay thế
Nhưng giống đến mấy cũng đều là không thể
Em với người ta chẳng phải một đôi .
Bất cứ khi nào em cảm thấy lẻ loi
Hãy nhớ tới anh dù xa nhau tận hai đầu thế giới
Anh vẫn song hành, dõi theo và chờ đợi
Ngày em nhận ra rằng em cần phải có anh
Anh không thể… để phút nào hụt hẫng.
Rồi có kẻ… dám nâng đỡ bên em.
Đôi dép kia đâu phải mãi song hành.
Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?
Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống.
Để nhìn vào em lại bảo… giống anh.
Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn.
Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!!
Thôi em nhé bài thơ “đôi dép”.
Chẳng thể là hình dáng của hai ta.
Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết.
Cũng phải tùy… hoàn cảnh để ví von