Ai cũng chê trách ông. Ai cũng bảo ông làm thế coi không ưng. Ai cũng nói này nói nọ về ông. Mà thực sự ông ra sao. Đến tận bây giờ…tui cũng chẳng hiểu dc…Vì tui chẳng còn cơ hội để…hiểu.
….
Tui chỉ biết là tui rất nhớ ông…Suốt hơn 1 năm qua, không khi nào tui ngừng nhớ. Sis thì chỉ còn biết nói rằng, nhớ thì cứ cho nó nhớ , đến 1 lúc nào đó sẽ tự quên. Nhưng sao thời gian cũng lâu rồi mà tui vẫn chưa quên được?!
Mỗi ngày…tui nhìn về quá khứ…tui nhận ra… ngày xưa mình trượt dài trên con đường sai lầm quá nhiều… Nên ông mới phải như thế… Tui ra đi… Và ông cũng đi…
Ở cạnh ông… tui biết tức giận… mỗi khi ông xỏ tui… shock tui, tui biết cười chỉ bằng những câu chuyện ngắn khoảng 2 hàng của ông, tui biết hạnh phúc với những thứ tình cảm nhỏ bé mà ông mang đến, thậm chí là chạy nhảy vui đùa không mệt mỏi như 2 đứa trẻ nhỏ vào những buổi chiều đầy nắng
Ông vực tui dậy mỗi khi tui té… ông chắn đỡ cho tui mỗi khi tui muốn gục ngã
Có lẽ tui hạnh phúc và an tâm với bức tường ấy mãi mà quên một điều… đó là biết tự lo cho bản thân, bớt dựa dẫm vào ông… Tui quên… quên đi điều đó…
Mãi đến một ngày… Khi sự chịu đừng của tui không còn nữa, vì những lời shock vô cớ của ông… thế là tui bỏ mặc bức tường che chắn ấy…
Ra đi…để thấy mình vẫn còn tự trọng… Tui nghĩ thế… Và tui làm thế
Ông cũng chẳng nói gì… Ngoài sự im lặng vĩnh viễn
………..
………
Ông được gì… khi tui ra đi… ?! Tui không rõ.
Còn tui thì được một thứ… đó là trưởng thành hơn
Ngày hôm nay… Nhìn về quá khứ… Tui thấy nhiều sai lầm của mình.
Tự trách để được gì… Đó là điều không thể tránh… Cho bất cứ ai… Phải trải qua thời nông cạn, dại khờ, trẻ con
Nhìn nó… để tránh sai lầm lần nữa…
Lần lượt những người bạn bước qua đời tui… Nhưng nhìn lại… Dường như đó là một sự hỗn độn… Có lẽ ông vẫn còn trong kí ức tui quá sâu nặng.
…….
Sau những vấp ngã… Tui nghĩ rằng… Mình bắt đầu biết “trơ” hơn…
Trơ với mọi thứ… Trơ với khó khăn… Và trơ với chính bản thân…
Tui tự hỏi khi nào chính tui sẽ cho mình một cơ hội?!
Ngày đó có lẽ là một ngày đánh dấu bước nhảy vọt trong đời mình
Có quá chăng khi tui đánh giá quá cao tầm quan trọng của ông? Nếu ai đó và cả chính ông hỏi thê. Tui nghĩ rằng… Ông không hẳn quá quan trọng với tui… Nhưng nếu thiếu ông… Cuộc sống của tui… dường như quá rộng lớn với những khoảng không vô định
……
Nếu còn cơ hội… Hãy cho tui một lần được ‘thử’… Nếu đó thực sự là sai lầm… Tui sẽ không bao giờ nhìn lại… phía sau
Cũng như ông sẽ vĩnh viễn chôn vào quá khứ…
Cầu mong… tui có được sức mạnh… để đi đúng trái tim mách bảo.
Gửi ông, tất cả những lời chân thành của tui……
Chào ông, chào tạm biệt, bạn thân!