Cảm ơn nhà văn Nguyễn Nhật Ánh viết nên tác phấm nghệ thuật rất co giá trị này! viết nên một tình yêu của tuổi học sinh thật đẹp và thật buồn ! binhminh đọc truyện này ko biết bao nhiêu lần và mỗi lần đọc đều vui cười đều khóc như lần đầu đọc được! đây chính là một câu chuyện đầy nước mắt của Ngạn! một thầy giáo và cũng giống như tình yêu của binhminh có lẽ vì đồng cảm nên binhminh thấy hay nhưng rất dở đối với người khác cũng không chừng ! nếu có thời gian đọc hãy vào đọc nghen bạn. Mắt biết giống như đôi mắt mà mọi người hay nói chứa đựng một nỗi buồn sâu thẵm của binhminh, một chuyện tình buồn giống như một chuyện tình buồn của binhminh !
Chương 01
Mắt Biếc
Hồi còn nhỏ ,nhỏ xíu, tôi không có bạn gái . Suốt ngày tôi chỉ chơi với ... mẹ tôi và bà nội tôi . Mẹ tôi rất
thương tôi nhưng vìmẹ sợ ba nên ít khi mẹ che chở được tôi trước những trận đòn của ba tôi . Bà tôi thì
lại khác. Bà sinh ra ba nên ba phải sợ bà. D-iều đó thật may mắn đối với tôi .
Hồi nhỏ tôi rất nghịch, ăn đòn khá thường xuyên. D-iềi đó buộc đầu óc non nớt của tôi phải tìm cách đối
phó với những trận đòn trừng phạt của ba tôi . Mỗi lần phạm lỗi, hễ thấy ba tôi dợm rút cây roi mây ra
khỏi vách là tôi vội vàng chạy qua nhà bà tôi . Bà tôi thường nằm trên cái sập gỗ lim đen bóng, bên dưới
là những ngăn kéo đựng thuốc bắc của ông tôi . Bà nằm đó, miệng bỏm bẻm nhai trầu, tay phe phẩy chiếc
quạt mo cau với một dáng điệu thong thả.
- Bà ơi, bà! - Tôi chạy đến bên chiếc sập, hổn hển kêu:
Bà tôi chỏi tay nhỏm dậy:
- Gì đó cháu ?
- Ba đánh! - Tôi nói, miệng méo xệch.
- Cháu đừng lo! - Lên đây nằm với bà!
Bà tôi dịu dàng trấn an tôi và đưa tay kéo tôi lên sập, đặt tôi nằm khuất sau lưng bà, phía sát tường. Xong,
bà tôi xoay người lại, nằm quay mặt ra ngoài .
Lát sau, ba tôi bước qua, tay vung vẩy cây roi, miệng hỏi:
- Mẹ có thâý thằng Ngạn chạy qua đây không?
- Không thấy .
Bà tôi thản nhiên đáp và tiếp tục nhai trầu . Tôi nằm sau lưng bà, tim thót lại vì lo âu . Tôi chỉ cảm thấy
nhẹ nhõm khi nghe tiếng bước chân ba tôi xa dần.
Những lúc đó, tôi không dám về nhà ngay . Bao giờ tôi cũng nằm lại chơi với bà. Tôi nằm sấp người trên
sập, nũng nịu:
- Bà ơi, bà gãi lưng cho cháu đi !
Bà tôi không bao giờ từ chối yêu cầu của tôi . Bà vừa gãi lưng cho tôi vừa thủ thỉ kể chuyện cho tôi nghe .
Những câu chuyện đời xưa của bà tôi đã nghe đến thuộc lòng. Bà không có nhiều chuyện. Có bao nhiêu
chuyện bà đã kể sạch sành sanh. Do đó, bà cứ kể đi kể lại mãi những câu chuyện cũ. Tuy vậy, mỗi khi bà
kể chuyện, tôi luôn luôn nằm nghe với cảm giác hứng thú hệt như lần đầu tiên, có lẽ do giọng kể dịu dàng
và âu yếm của bà, bao giờ nó cũng toát ra một tình cảm trìu mến đặc biệt dành cho tôi khiến trái tim tôi
run lên trong nỗi xúc động hân hoan khó tả. Và tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, với trái tim không
ngừng thổn thức.