Một buổi sáng tinh mơ của một mùa xuân nho nhỏ, tôi bất chợt thức giấc sau một giấc ngủ bình yên trong căn nhà nhỏ. Đồng hồ đã qua kim chỉ số 6 mà trời vẫn còn âm u trong cái tiết xuân giá lạnh. Trời đang đổ một cơn mưa nhè nhẹ ngòai cửa sổ. Cái hơi đất bắt đầu lan tỏa khắp nơi. Tôi trong nằm trên chiếc giường nhỏ nhìn ra ngòai. Ánh sáng của bình minh đang rọi khắp nơi tạo ra quang cảnh mờ mờ ảo ảo một cách kỳ bí. Dù thành phố Sài Gòn với những bước chân sôi động ở mọi thời gian, nhưng những cảnh vật xung quanh vẫn còn hiện rõ những nét thơ mộng mùa xuân với những hạt mưa lăn tăn tạo không gian vô cùng romantic. Trong cơn mê say với khí trời vừa xe lạnh vừa ẩm ướt, tôi bất chợt nhìn về quá khứ. Khi tôi từng có một cơn mưa bình yên trên một không gian bình yên nơi xứ người.
Trong một mùa xuân cách quê hương tám tiếng đường máy bay, tôi cũng thức giấc với những cơn mơ êm đềm. Tôi liền mở tấm màng cửa sổ trong không để hấp thu ánh sáng tran hòa với tiết trời xe lạnh. Ngòai trời bắt đầu rơi những hạt mưa li ti với sương mù dày đặc. Không gian che kín những vật thể dù ở gần nhất. Những tán cây xa xa mờ mờ ảo ảo. Tôi liền ngồi trên chiếc giường nhỏ, mắt ngắm nhìn xa xa mịt mù có vài con chim nhỏ đang tìm vài thức ăn thừa đem về cho lũ con đang đói ăn. Những cành hoa đào mọc trong sân vườn của nhà kế bên được gió tạo những đường cong rung rinh tuyệt mỹ như những giai nhân đang múa hát trên những bãi đất thần tiên. Những luồn gió lạnh nhẹ nhàng vào gian phòng còn hơi ấm của chiếc lò sửơi điện tạo nên một luồng không khí vừa lạnh vừa nóng một cách kỳ diệu.
Sau khi vệ sinh, em gái cô cậu tôi từ đâu bất chợt hiện đến trong căn phòng thuê phía sau nhà chính. Cô ấy tên một lòai hoa lan mọc giữa mùa xuân. Cô ấy bước ra khỏi xe với một phong cách thời trang vừa giản dị, vừa sang trọng. Cô nói với tôi:
_Anh có rãnh không? Đi với em một chuyến. Nhìn cảnh vật này thật lãng mạn lắm.
Tôi liền đồng ý. Tôi bảo Xuân Lan vào phòng khách chờ tôi thay bộ quần áo bụi của những chàng thanh niên mạnh mẽ. Tôi mặc chiếc áo len ấm với chiếc quần short xanh đậm với những đốm nâu giống như những chiến binh thực thụ trên mặt trận. Tôi mặc đồ xong liền cùng với cô em họ lên chiếc xe Toyota Sport nhỏ xinh, lịch lãm nhưng không kém phần mạnh mẽ. Nó đẹp hơn chiếc xe Suzuki của tôi nhiều. Cô ấy dịu dàng buộc lại mái tóc dài cho gọn tạo thành một dáng vấp của một cô gái nhí nhảnh. Chúng tôi cùng nhau bắt đầu chuyến đi đến vùng đất lãng mạn với những cơn mưa râm râm mà dai dẳng này. Trên chiếc xe tôi nhìn xung quanh, những con đường vắng vẻ thật thanh bình. Chỉ có vài chiếc xe chạy trên con đường này. Hôm nay chủ nhật với lại trời mưa nên mọi người ngủ một giấc dài. Lan kể cho tôi nghe những câu chuyện vui của cô ấy trong lớp học đầy sôi động. Cô ấy cũng khoe những chàng trai người Việt và người Li Băng luôn cua cô. Cô cười và nói vui rằng cô ấy chảnh, người nào muốn có trái tim cô ấy thì phải phục vụ cô ấy và mẹ cô ấy. Chà, tôi nghĩ, một xã hội cao như thế thì làm gì có chuyện đó. Nhưng quả thật như vậy, ở Úc hay New Zealand có những nền văn hóa trọng nữ khinh nam. Những anh chàng tới tuổi cập kê quen một cô nàng đỏng đảnh thì phải phục vụ cô nàng và gia đình cô nàng đó. Tiền bạc thì cô nàng nắm giữ hết. Khi hai người đi mua sắm, người con trai luôn vác bao nhiêu đồ đạc cho nàng. Tôi chỉ mĩm cười với Lan tỏ vẻ chấp nhận câu nói của cô ấy. Chúng tôi tuy là hai anh em cô cậu mà tình cảm như hai anh em ruột. Em giúp anh và anh giúp em và than mật với nhau một cách kỳ lạ.
Vài phút sau, chiếc xe chạy ra đường lớn. Trời vẫn còn mưa nhè nhẹ trong cái lạnh mười hai độ cắt da, cắt thịt. Lan lái chiếc xe lao vung vút đến một vùng đất mà chúng tôi thích thú. Đó chính là nông trại của một người Úc da trắng từng quen biết chúng tôi khi tôi vừa đặt chân tới xứ sở vừa nóng vừa lạnh này. Chẳng mấy chốc chiếc xe dẫn đến nông trại của ông Craig Jobb. Trời vẫn còn rơi những hạt mưa nhưng không còn nặng hạt. Chúng tôi bước ra xe và chào chủ nhà một tiếng. Sau sự đồng ý của chủ nhà, chúng tôi dắt tay nhau đi đến cách đồng cỏ với những dòng sông nhỏ chảy ào ào như những cơn nước mạnh mẽ đang cố khoe mình giữa khỏang trời mênh mông. Sương mù mờ mờ ảo ảo hiện bên cái hồ nhỏ xinh phát họa thành những nàng tiên đang tắm và vui đùa. Xa xa những bầy bò đang ăn cỏ trên thảo nguyên xanh mướt. Cuộc sống ở nông trại thật bình yên. Bình yên lắm. Tôi và Lan ngắm nhìn trong một túp liều tranh. Trong không gian yên tĩnh chẳng có tiếng xe hơi như những hành phố với mật độ dân cư đông đúc. Một không gian chỉ có những tiếng chim và lũ bò cùng bầy vịt nuôi đang gọi nhau. Trời lại bắt đầu đổ cơn mưa, một cơn mưa bình yên một cách lạ thường. Một cơn mưa tạo tâm hồn tôi bồi hồi xao xuyến. Lan liền đứng dậy và chạy ra cánh đồng, cơn mưa nho nhỏ bắt đầu chợt đến. Cô bé nhìn trời, dang hai cánh tay ra một cách dễ thương có phần nhí nhảnh của một cô nàng với biết bao mộng đẹp. Cô kêu tôi ra và chạy nhảy như những đứa trẻ khi tắm mưa trên những con đường làng ở những vùng ngọai ô tại quê hương mình. Chúng tôi chạy nhảy, cười đùa và có những giây phút vui vẻ ngồi trò chuyện với nhau ôn lại những kỹ niệm và nhìn bầu trời quan đãng bình yên.
Trong cơn mưa này, tôi ngồi trong phòng. Với những cơn mưa bình yên đó, với những quan cảnh buồn tẻ. Nhưng không gian hôm nay khác với những cảnh vật năm xưa. Khỏang không bình yên ít ỏi với những cơn mưa không có những nàng tiên đang tắm bên hồ mộng mơ, không có những đàn bò đang ăn cỏ trên thảo nguyên xanh ẩm ướt, không có bầy vịt đang nô đùa bên cái ao làng, không còn nghe giọng cười nói của cô em họ đang tuổi mộng mơ. Giờ đây, chỉ còn tôi với cơn mưa nho nhỏ bất chợt vào buổi bình minh xa xăm, xa xăm lắm. Tôi nhìn cơn mưa xuân trên thành phố qua ô cửa nhỏ và mong ước có một ngày , bầu trời mang lại cho tôi những giọt mưa đúng nghĩa hạnh phúc và bình yên.