Giờ đây đi mãi trên con đường , cứ bước mãi , cứ bước mà như người vô hồn .... Em chợt thấy lòng nặng trỉu.... Em thấy lòng mình trống vắng , con đường sao mà dài quá , em tự nhủ hay tập quên đi ngày bên anh ..... Thà rằng đừng có nuối tiếc những ngọt ngao xưa, em thầm nghĩ nếu mình ko thuộc về nhau thì hay xa nhau , em xin anh hãy buông tay em ra ,hãy xem tất cả chỉ la một giấc mộng , em ko trách anh mà chỉ trách mình quá yếu đuối , quá tin lời anh hứa để giờ đây em muốn khóc thật nhiều , anh hãy buông tay em để em có thể tìm một nơi của em đề giấu đi giọt nước mắt , chỉ vì em ko muốn thấy tiếng khóc đau nhói nơi con tim em ...Anh đã ko thành thật với tình yêu đã quên mất tình yêu của đôi ta , anh đã quên đi những lời hứa với em , đã đánh mất niềm tin em dành cho anh , sao anh lại như zậy? Em tự nhủ và em lại thầm nghĩ dù ta có trở lại thì cũng ko thể xoá đi nỗi đau này , anh đã làm em mất đi tiếng cười , mất đi cảm giác để yêu , thôi thì hay chia tay anh nhé....... có lẽ để em tự đứng lên , mạnh mẽ đi trên con dường ko anh......để tìm sự yên bình cho con tim của em ......Em thật sự ko muốn chuyện tình yêu của em lại tan như bọt bong bóng vỡ tan ...Nếu như ngay trước ta đừng quen nhau làm gì,nếu anh đừng đến để trái tim này yêu để rồi phải chịu đựng nỗi đau ko thể nguôi ngoai , nếu như ngày trước em ko yêu anh thật nhiều để đâu phải đau như thế này........Mải ko thể quên anh nhưng cũng ko thể tin vào tình yêu anh dành cho em làthật lòng.....