Kì IV : Định Mệnh
…
- Minh ơi, nhanh rồi đi học. Con gái gì lề mề thế không biết – Mẹ tôi gọi với từ ngoài cổng vào
- Vâng, con xong rồi
Hôm nay có tiết kiểm tra Văn giữa kỳ. Vì mấy chuyển chẳng đâu khiến tôi suy nghĩ nhiều nên chẳng tập trung ôn bài được. Thôi, mặc cho số phận an bài. Đời xô thì mình ngã.
- Hôm nay lớp em có tiết kiểm tra hả - Giật mình tôi ngoảnh lại. Định phi với tốc độ ánh sang vì sợ vào muộn lớp. Nhưng vừa ăn no nê 1 bát mỳ ở nhà, không thể nào chạy được
- Ơ – lại là cái tên đấy. Tôi và hắn, không biết có duyên thật hay là oan gia nữa. Xui xẻo, sắp kiểm tra mà lại . . .- vâng, thôi gặp lại anh sau, em vào lớp trước – hehe, tôi vẫn ngoan ngoãn như ai
Phù, may mà vẫn kịp
…
- Làm bài tốt không bà - ả Phượng hí hửng, có vẻ như làm không tồi lắm
- Ừm, cũng tạm – Tôi mặt ỉu xìu
- Sao thế ? Đề này ôn rồi mà
- Hôm qua tôi chẳng học hành gì ? thế mới nản
- Trời, có chuyện gì mà lại khiến Minh công tử phải bận tâm đến quên cả học bài thế - ả còn thêm dầu vào lửa, châm trọc câu nữa, thấy ghét
Suy cho cùng thì chẳng phải không làm được, mà tâm trạng không được tốt
- Ê, học về đi ăn kem chứ - ả Lan cũng hớn hở không kém
- Ghê đây, chắc làm được bài tốt hỡ ?
- Ờ thì dũng duyệt
Học về, như dự định. Ba bọn tôi đi ăn kem, mặc dù tôi chỉ muốn lên sân thương trường ngôi. Nhưng nếu không đi, thì chẳng còn mặt mũi gì nhìn 2 ả kia.
- Cô ơi! Cháu 3 ly kem dâu - ả Lan to mồm gọi thất thanh
- Hey, các bạn cũng đi ăn kem hả - Trời, lại cái tên này. Mình đến phải an dưỡng để tránh gặp mặt hắn mất
- Wao, anh Ngọc đi ăn kem một mình hỡ ? - ả Phượng tiếp lời
- Không, mình làm thêm ở đây
Làm thêm, mình cảm thấy cài gì đó thoáng buồn khi nghĩ về hoàn cảnh của cậu ta. Có thể là đồng cảm, cũng có thể là thương hại. Đại loại như thế. Ngẩng lên nhìn cậu ta chăm chú, nụ cười thật đẹp, đôi mắt có phần gì đó rất nhiều tâm trạng. Con người thật của cậu ta thế nào ? Lạnh lung, kiêu ngạo, thù dai hay hòa đồng, dễ gần, bao dung và có nét đẹp rất riêng. Trời, lại đau đầu nữa. Hịc
- Minh ăn nhiều vào nhé - Ặc, cậu ta nói chuyện với mình. Chẳng biết hỏi đểu hay quan tâm thật. Mùa đông thế này, ăn nhiều để mà họng đóng băng à ?
- Vâng – tôi tiếp lời miễn cưỡng
- Các bạn cứ ăn đi, hôm nay mình đãi 1 chầu kem ra trò
- Uầy, anh Ngọc vừa chịu khó lại tốt bụng nữa. Bọn em không khách sáo đâu nhé – 2 cái ả này làm tôi không biết giấu mặt đi đâu được, hịc vô duyên hết cỡ. Người ta kiếm được là bao, nghe thấy không mất tiền là nịnh như chim hót.
Trên đường về, 2 ả không thôi nói về cậu ta khiến tôi đau đầu
Nhưng tôi cũng vậy. Hình ảnh người con trai đó cứ xuất hiện trong tâm trí tôi. Dù cố gắng nghĩ đến chuyện khác. Nhưng nụ cười đó cứ len lỏi trong từng khoảnh khắc.
- Này, mai được nghỉ tiết cuối sinh hoạt nhé – Đang nằm ườn người thì ả Lan nhắn tin
Phải rồi, ngày mai là tròn 3 ngày tên trộm kia hẹn gặp. Tôi có chút gì đó hồi hộp. 1 phần lo ngại, nghĩ đến những gì xấu nhất có thể xảy ra. Khủng khiếp hơn, nếu tên trộm đó là con gái thì . . . Không thể tưởng tưởng nổi. Huhuhu, help me
…
Tôi đến lớp sớm
Tâm trạng như trên mây
- Hù – Giật mình, hóa ra tên Tuấn đen xấu xí ngồi trên tôi – Sao mà như mất hồn thế bà ? Có chuyện bùn hả ? Hay đang iu ? hahaha
- Ông hâm à ?
- À, cái tên Ngọc hôm trước vào lớp mình, cứ hỏi tôi về bà suốt
- Ặc, hỏi thế nào ? Thế ông có nói gì với hắn ? Tôi mắt tròn xoe nhìn lão Tuấn
- Ừm thì tôi biết gì nói thế ? Hầu như là toàn tật xấu của bà thôi, tôi chẳng thấy bà có cái ưu điểm gì ? Chán, dù không muốn nói ra, nhưng sự thật thì vẫn phải chấp nhận – Lão Tuấn vừa nói, vừa vỗ vai tôi lắc đầu như một triết gia
- Cái lão chết tiệt này – Tôi phát hâm lên, đuổi đánh tên xấu xí quanh lớp
Sao cậu ta lại hỏi về mình chứ. Lạ thật đấy. Lại thêm một chuyện khó hiểu và đau đầu nữa.
Vì được nghỉ tiết cuối nên tôi đến chỗ hẹn cũng là chỗ quen thuộc của tôi đợi tên trôm kia trước.
Hôm nay trời đẹp quá,
“Well you done done me and you bet I felt it
I tried to be chill but you're so hot that I melted
I fell right through the cracks, now I'm trying to get back
Before the cool done run out I'll be giving it my bestest
And nothing's going to stop me but divine intervention
I reckon it's again my turn to win some or learn some…”
5h45
Tôi chẳng thấy một bong dáng ai trên sân trường cả
Tôi cảm thấy lo lắng. . . Rốt cuộc là thế nào ? Hay hắn chỉ đang trêu mình. Hịc, bị bỏ bom rồi. Bực mình quá đi
Tôi lê từng bước nặng lề.
“ Minh a ? Xin loi vi hom nay da khong den cho hen, de ban phai doi. Minh co chut viec ban nen khong the den duoc. Dip khac minh se tu den dua cho ban thu ban can. Bye”
Tôi nhận được tin nhắn, số lạ. Nhưng tôi biết chính là tên đã lấy bí mật của tôi. Nhưng tôi lại cười, đọc xong tin nhắn tôi rất vui. Dù không biết lần này có nên tin hắn không. Tôi hy vọng. Lòng cảm thấy có chút gì đó nhẹ nhõm vô cùng.
- Con chào mẹ
- Về rồi hả con – Mẹ tôi từ trong bếp vọng ra
- Hôm nay mẹ dọn hàng về sớm thế ạ ? Bố đâu rồi mẹ ?
- Ừm,mai ngày nghỉ nên học sinh về hết. Mẹ cũng dọn luôn. Bố đang dánh cờ bên nhà bác Liên. Con sang gọi bố chuẩn bị về ăn cơm
- Vâng
Mọi chuyện xung quanh tôi vẫn diễn ra êm đềm như thế. Có riêng tôi dao gận đây cảm thấy mình có chút gì đó thay đổi. Tôi trước đây chẳng thèm quan tâm đến việc gì. Mặc kệ hết, ở một mình cũng vậy, nhiều mình vẫn thế. Nhưng tôi dạo gần đây, luôn cần một thứ gì đó, hơn nữa là một ai đó bên cạnh. Vỗ về, an ủi, chia sẽ. Tôi thực sự cảm thấy mình lẻ loi. Muốn tìm kiếm, nhưng vì đã bỏ qua rất nhiều nên chẳng biết bắt đầu từ đâu. Mở lòng mình ra thế nào. . .Hình bóng của Ngọc kèm nụ cười kia lại xuất hiện trong tâm trí tôi
Chuông điện thoại của tôi kêu lên
- a lô.– số điện thoại không quen
- Minh hả ? đầu dây bên kia vang lên giọng con trai – Minh có bận gì không ? Mình muốn trả Minh cái này
Tôi biết người đó chính là kẻ đã lỡ hẹn với tôi chiều nay
Lạnh quá. Tôi đi bộ ra chỗ hắn hẹn gặp. Có lẽ hắn đã biết nhà tôi. Vì chỗ đó cách nhà tôi vài bước chân. Nhìn từ xa, dáng một người con trai cao cao, với chiếc xe đạp mập mờ. Vì trời tối, mà chiếc đèn đường ở đoạn này vừa bị hỏng chưa ai thay, chỉ mập mờ ánh đèn từ những nhà gần đó hắt ra, nên tôi chẳng nhìn rõ khuôn mặt hắn được
- Hì, Minh đến rồi à ?
- Hả ? anh… - Tôi lại tròn xoe mắt, miệng há hốc
- Ngạc nhiên lắm hả - Lại nụ cười đó, cậu ta đưa tôi một cái hộp nhỏ - Của Minh đây
- Gì vậy ? – Tôi hỏi
- Cứ mở ra xem
- Bí mật – Tôi kêu lên, dường như cậu ta đã giữ gìn chúng rất cẩn thận thay vì tôi nhét chúng dưới chậu cây cảnh
- Xin lỗi
- Vì lý do gì ? anh cũng trả lại thứ mà em cần rồi mà
- Hì – cậu ta vừa gãi đầu, vẻ ngại ngùng, vừa trả lời
- Nhưng em vẫn muốn nghe một lời giải thích. Anh biết điều em muốn nghe là gì rồi chứ ?
- ừm, mình biết. Nhưng phải bắt đầu từ đâu được nhỉ - Tôi nghĩ, trời chuyện dài và phức tạp đến thế sao mà không biết nói từ đâu chứ
- Anh cứ nói đi – Tôi tiếp lời
- Mình còn nhớ, cách đây 2 năm, hồi Minh học lớp 9. Một thời gian, Minh đã giúp một người phụ nữ bán bánh khoai dọn hàng không ?
- À à bác đó. Nhưng sao ạ ?
- Người phụ nữ đó là mẹ mình
- Mẹ anh ? – Tôi không thể tin được
- Ừm. Mẹ anh.
Hồi năm lớp 9. Tôi đã gặp một người phụ nữ, dáng người gầy gò, mặt hốc hác xanh xao ngồi bán bánh khoai bên cổng trường tôi. Một lần vô tình tôi gặp bác đang loay hoay với chiếc xe hàng bị vấp vào mỏm đá, tôi đã giúp bác đẩy xe lên. Rồi từ đó, chiều nào khi tan học về, tôi cũng lôi một lũ bạn ra ủng hộ cho bác vài chiếc bánh, và giúp bác dọn dẹp một số thứ. Dù vất vả, nhưng nụ cười hiền hậu của bác luôn sẵn sàng nở trên môi.
Bác cũng kể bác có một người con trai hơn tôi một tuổi, luôn có hoài bão, có ước mơ. Đã có lần tôi hỏi bác sao không thấy con bác ra giúp bác. Thì bác chỉ nhin tôi cười và bảo: “ nó học hành vất vả, bác bảo nó ở nhà. Nó học giỏi lắm”. Bác tự hào nói về người con trai đó. Tấm lòng của người mẹ thật vô hạn.
Nhưng một chiều được nghỉ học, tôi đến cổng trường không thấy bác. Và từ đó tôi không gặp bác nữa. Cũng chẳng biết bác ở đâu, ra sao. Tôi tự nghĩ, chắc bác chuyển bán hàng khác rồi. Lên cấp 3, dần dần tôi cũng quên đi.
- Bác vẫn khỏe chứ anh ? – Tôi hỏi
- Mẹ anh mất rồi – Tôi muốn khóc – Chính cái hôm em không gặp mẹ anh nữa là hôm mẹ anh phải nhập viện vì bệnh tái phát. Mẹ đã kể cho anh nghe về em, rất nhiều, mẹ khen em ngoan và biết quan tâm đến người lớn tuổi “bọn trẻ bây giờ chẳng mấy ai được như con bé”. Dù mẹ rất mệt, nhưng me vừa cười vừa nói.
- Mẹ anh mắc bệnh gì mà . . .? – Tôi nghẹn ngào hỏi, dù biết mình đã sát thêm vào nỗi đau của anh
- Ung thư gan giai đoạn cuối. Mẹ không uống thuốc điều trị, vì mẹ luôn để dành tiền cho anh ăn học. Anh thật hối hận, đã có lần anh cáu lên với mẹ về việc mẹ ngồi bán hàng bên vỉa hè. Lần đó anh cảm thấy xấu hổ. Không phải vì anh bận học. Mà anh sợ ra đó sẽ có người quen nhìn thấy. Anh thật có lỗi – Tôi nhìn thấy nước mắt anh rơi, một người con lầm lỗi, nhìn nhận về tình yêu của cha mẹ một cách hạn hẹp. Thật đáng xấu hổ, nhưng lại tự hào và ghen tỵ vì có một người mẹ thật vĩ đại, hy sinh vì con
Tôi chẳng nói gì, chỉ nắm chặt tay anh. Như muốn an ủi, và xoa dịu nỗi đau. Thật đãng trí, có lần 2 ả cùng lớp đã nói với tôi bố mẹ anh đều mất, tôi đã vô tình khơi lại nỗi đau đã qua đó. Trách mình quá
- Trước khi mất, mẹ đã nhắc anh phải tìm em và gửi lời cảm ơn đến em đã giúp mẹ suốt thời gian qua. Không khó khăn gì khi tìm em, biết em là ai.
- Hì, anh cũng siêu đấy nhỉ - Tôi cười, anh cũng cười. Lau khô đi nước mắt
- Thật may là lên cấp 3, em với anh học chung trường. Không thì cũng hơi khó khăn để gửi lời cảm ơn.
- Vậy là anh đã biết em từ trước ? Trời một khoảng thời gian thật dài. Nhưng anh có thể gặp trực tiếp và cảm ơn em mà
- Anh cũng không biết. Có thể anh không muốn kết thúc mọi chuyện nhanh đến thế.
- Ngốc, chúng ta sẽ làm bạn sớm hơn, và nói chuyện được nhiều hơn. Đúng không ?
- Hì
- Nhưng tại sao anh lại biết em hay lên sân thượng và cả những mẩu giấy này nữa
- Anh cũng chính là người ở trên sân thượng hôm đó. Hì, xin lỗi vì đã lấy mất không gian riêng của em.
- Hả, cũng là anh sao
- Đã nhiều lần anh biết sau khi tan học em vẫn ở lại trường, nhưng không biết em làm gì, vì phải về kịp giờ làm thêm. Buổi chiều hôm anh tập luyện cùng nhóm bạn, đã vô tình thấy em từ xa, em cũng nhìn thấy anh, đúng không ?
- Haha. Đúng rồi, nhìn anh vẻ mặt lạnh lùng . Lúc đầu em ghét lắm. – tôi cười lớn
- Hôm đấy anh được nghỉ làm, nên anh nghĩ sẽ lên sân thượng. Quả thật trên đó rất thú vị, cái cảm giác từ trên cao nhìn xuống, không gian khác hẳn, ta có thể nhìn rõ hơn mọi vật chuyển động từng phút. Nhẹ nhõm, thả hồn theo cơn gió. Anh nằm, mà ngủ quên mất. Lúc em lên, rồi hát, anh mới tỉnh. Anh biết là em muốn bỏ cuốn truyện trên mặt anh ra. Nhưng sao nếu thế thì mất hay. Hihi
- À, vậy là anh đã vạch ra kế hoạch lấy bí mật của em trước rồi. Anh có biết là những ngày đấy tâm trạng em bất an lắm không ?
- Đâu đâu có. Thật ra trước đó anh vẫn chưa biết nên làm quen với em bằng cách nào. Lúc em tức giận ra về, rồi chạy đến chậu cây cảnh. Anh đã lại đó và xem bên dưới có gì. Hì, thế là . . . như em biết đấy – anh gãi đầu vừa nói
- Còn số điện thoại ? – Tôi nhíu mày, nhìn anh đầy nghi vấn
- À, là anh hỏi Tuấn lớp em
- Ra là hắn – Tên bán đứng bạn bè
- Hịc, em không thích hả ?
- À à, không sao. Dù gì thì cũng biết rồi mà
Hai chúng tôi ngồi nói chuyện suốt buổi tối. Chưa khi nào tôi nói chuyện với một ai mà thoải mái đến như thế, cảm giác an toàn, không đố kỵ, không mưu lợi như những người bạn trước đây của tôi. Một người con trai đã làm tôi thay đổi suy nghĩ về thế giới này, về cuộc sống hạn hẹp trước đó của tôi.
- Cũng muộn rồi, về thôi em – anh nhìn tôi
- Vâng, thế cũng được – Nhưng vẫn thấy nuối tiếc quá, thời gian trôi thật nhanh
- Em lạnh không ?
- Em không sao. Anh về đi về xa mới lạnh. Nhà em ngay đây. Hì
- Tối mai em rãnh chứ ?
- Vâng, sao ạ ?
- Mình đi chơi nhé
…
Đêm
Tôi không tài nào chợp mắt được, lại một lần nữa Ngọc lại xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi đoán chắc dù có ngủ, thì trong giấc mơ cũng có anh. Nhưng lần này mất đi sự kiêu ngạo, lạnh lùng mà rất ấm áp, an toàn và…hạnh phúc. Tôi đang cười một mình, liệu anh có như tôi không ?
Chỉ để gửi một lời cảm ơn mà anh đã theo tôi suốt gần ấy thời gian. Đơn giản chỉ thế thôi sao ?
Kì V: Cuộc hẹn đầu tiên
Buổi sáng, tôi dậy rất sớm. Tôi cũng chẳng biết đây có phải cuộc hẹn của 2 người yêu nhau hay không, nhưng cảm giác khác hẳn với hẹn bạn bè đi chơi.
Bới tung cả tủ quần áo. Chẳng chọn được bộ nào ra hồn cả. Tất cả các bạn gái trên trái đất này đều thế. Luôn muốn mình đẹp trong mắt người ta, nhất là buổi hẹn đầu tiên ( Dù đó chỉ là tôi nghĩ thế ). Nó giống như một quy luật khó thay đổi vậy. Chưa bao giờ tôi phải đau đầu về những việc như thế này. Một chút lo lắng, chút hồi hộp, mọi cảm xúc đan xen lẫn lộn.
- Con bé này, hôm nay ra giúp mẹ mà tâm trạng cứ để đâu đâu. Nhìn đồng hồ suốt. Bận gì thì cứ về trước, mẹ tự lo được – Mẹ nhìn tôi hỏi
Thực ra, suốt cả buổi tôi nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần. Sao thời gian trôi lâu thế. Những ngày nghỉ khác, tôi mặc cho thời gian nhanh, hay chậm. Rồi cũng sẽ qua một ngày.
- Lâu tối thế mẹ nhỉ - Tôi vừa rửa cốc cho mẹ vừa nói
- Sao ? Tối làm gì ? 5h chiều rồi, giờ mùa đông nhanh tối lắm – Mẹ vừa cười vừa nói
- Hì, vâng ạ
Mẹ nói đúng, trời mùa đông nhanh tối. Chẳng mấy nữa là đến giờ hẹn rồi. Hihi. Tự cười, an ủi
- Thôi, về nấu cơm đi con. Bố sắp về rồi
- Vâng ạ. – Tôi chạy ba chân bốn cẳng về nhà. Phải nhanh không muộn. Thật ra là để kịp thời gian hẹn hò, lần đầu đi chơi mà lỡ hẹn hay bắt người ta phải đợi lâu là không hay
…
7h30
Từ lúc ăn cơm xong, Tay tôi cầm chiếc điện thoại không dời ra dù chỉ 1s. Ngó nghiêng ra cửa.
Giật cả mình, có tin nhắn, rung cả tay
- Em ra ngoài đi, anh đang ở chỗ hôm qua
Vội chạy vào phòng soi lại gương. Oke rồi.
- Bố mẹ ơi, con đi chơi với bạn.
- Đi cẩn thận nhé, liệu mà về. rét lắm, mặc ấm chưa
- Rồi ạ - Tôi vừa chạy vừa ngoáy cổ lại
Chà, đẹp trai quá. Anh hôm nay khác hẳn mọi hôm nhé. Bên trong lộ ra chiếc phông trắng, đến là chiếc áo len thổ cẩm bẻ cổ, ngoài cùng là chiếc áo phao bóng màu xanh lam. Quần jean + Giầy thể thao. Ấm quá anh ơi
- Hì, Bắt anh phải đợi
- 3 phút. Hì, em thích đi đâu ?
- Đi dạo thôi anh
Lần đầu tiên tôi ngồi sau xe một người con trai mà có cảm giác lạ đến thế này.
- Hôm nay anh không phải ra quán kem à ?
- Không, anh xin nghỉ rồi
- Sao thế ? chỗ đấy tốt mà
- Hì
Anh chỉ cười mà chẳng nói cho tôi lý do vì sao. Tôi cũng chẳng muốn hỏi anh nhiều, chắc phải có điều khó nói. Rồi sẽ có lúc tôi biết thôi.
Anh đèo tôi đi khắp con phố này đến con phố khác
- Anh có mệt không ?
- Không sao ? em nhẹ mà
- Hì, nhẹ mà không mệt mà. Vào ghế đá bên hồ ngồi đi
- Ừm
Tôi tự cười trong bụng. Sĩ diện, đỗ xe xuống, thở mạnh thế kia cơ mà. Đèo thêm một lúc nữa khéo mình lại là người đèo
- Em lạnh không ?
- Bình thường ạ
Nói thế chứ rét thật. Hai răng cứ đập vào nhau. Rồi anh cầm tay tôi để vào túi áo anh
- Ấm không ? - anh quay sang hỏi tôi
- Hì, có ạ - ngoan ngoãn trả lời
Đúng là rất ấm, ấm hơn mùa đông mọi năm rất rất nhiều.
- Thứ 2 này anh thi cùng trường phải không ?
- Ừm
- Cố lên nhé. Hì, em sẽ ở niệm thần chú cho anh thi tốt
- Hì
- Nhưng anh này ? tôi hỏi
- Ừm ?
- Sao anh cứ giũ mãi vẻ lạnh lùng thế. Lúc đầu em nhìn anh ghét lắm. Có vẻ kiêu ngạo nữa
- À, một thói quen. Anh sống khép kín khi bố mẹ anh qua đời.
- Thế còn những bức thư các bạn gái khác làm quen. Dù anh không thích thì cũng đừng cho ai khác đọc. Như thế là thiếu tôn trọng người khác
- Vì . . . Anh thích một người. Và dù thế nào, làm gì đi nữa, anh cũng muốn cho người đó thấy anh chỉ có người đó
- Ai thế ?
- Em cũng biết đấy, mà rất thân với em thì có
- Thân ư ? em chẳng thân với ai cả - Tôi phụng phịu mặt quay đi, rút tay từ trong túi áo anh ra
- Hì – anh cười, lại nhẹ nhàng cầm tay tôi – Là người ngồi cạnh anh chứ ai nữa, đang ấm thì bỏ tay ra làm gì. Lạnh đấy
- Hì
Tôi nghiêng đầu dựa vào vai anh. Không thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc này đâu. Cả không gian và thời gian, dường như chỉ dành cho tôi và anh vậy. Thế là chúng tôi đã trờ thành một đôi. Nhưng tự nhiên tôi lo sợ thứ mình đang có, một ngày nào đó sẽ mất đi. Anh sẽ rời xa tôi.
Hịc, có phải là tôi đã nghĩ quá nhiều không
…
Ngày nghỉ trôi qua
Sáng thứ 2 đầu tuần, tôi send cho anh một tin nhắn trước khi anh bước vào cuộc thi
“ That tiec la hom nay em khong the den xem va co vu cho anh. Lam tot nhat nhung gi co the anh nhe “
…
- Minhhhhhhhhhhhhh - ả Lan từ ngoài chạy vào, kêu tên tôi như cháy nhà
- Có chuyện gì mà nhìn bà như gặp ma thế ?
- Một tin vô cùng hot. Nhưng bà phải chuẩn bị tâm lý nhé
- Ừm dù trời có sập thì tôi vẫn sẽ ngồi đây nghe bà nói. Nào come on
- Nhà trường vừa có quyết định cho một số bạn có thành tích học tập tốt nhất sang Singapore du học 3 năm. Nghe nói một doanh nghiệp lớn nào đó đã tài trợ
- Và . . . – tôi vẫn cắm cúi chép bài vừa nói
- Trong số học sinh đó có Đoàn Minh Ngọc học sinh lớp 12a2
- Hả ? - Tôi đứng bật dậy như lò xo. Hỏi lại ả Lan – Bà nói lại xem nào ? đi du học á ? 3 nămmmm
- Ừm, đúng thế. Giờ chào cờ nhà trường sẽ thông báo chính thức.
Tôi lấy lại tinh thần, bình tĩnh ngồi xuống. Tỏ vẻ như không có gì, chép bài tiếp
- Có liên quan gì tới tôi. Sao bà lại nói tôi nghe
- Gớm, tôi biết thừa. Lại còn giả vờ
- Biết cái gì thế ? ả Phượng từ đâu đi đến, lùi lũi như ma xó. Giật cả mình. Hịc suy cho cùng thì tôi cũng có tật, nên mới thế
- Haha, tối hôm thứ 7 vừa rồi, tôi nhìn thấy hotboy trường mình đèo bà Minh. Hai người rất chi là tình củm nhé. Mà tài thật, lạnh như thế cũng chịu khó hẹn hò ghê
- Vớ vẩn, có bà nhìn nhầm rồi – Tôi vẫn một phủ nhận
- Thật không ? Thật không Lan ? - ả Phượng như phóng viên tình báo vừa nhận được một tin vô cùng hot cho bài mới.
- Chứ còn sao nữa. Bà không phải chối. Có cần tôi gọi chị họ tôi đến nhận mặt không ? Hôm đấy bà còn mặc cái áo vest lông chuột năm ngoái khoe suốt. Cả cái đôi giày búp bê bà mổ lợn mua nữa. Thế nào ? nhận tội đi chứ. Vật chứng rõ rang, người làm chứng cũng sẵn sàng hợp tác.
- Hịc
Quả thật tôi không thể nói thêm được điều gì. Cuối cùng phải nhận tội
- Ừm, đúng
- Aaaaaaaaaaaaa. Thế là thật hả - ả Phương lay lay người tôi.
- Đau! Cái bà này
- Lâu chưa ? Đúng là lầm lì xì khói nha
- Mới hôm qua thôi
- Ngốc - ả Lan gõ đầu tôi – Tôi đang hỏi bà, cậu ta thích bà lâu chưa ?
- Không biết, hình như 3 năm
- 3 năm ? – 2 ả cùng đồng thanh kêu lên
- Ôi! Ngưỡng mộ quá đi. Ước gì mình được như cô ấy. Nhưng sao tôi tưởng bà không quen cậu ta
- Ừm, thì cũng mới biết thôi
- À à – 2 ả lại chụm đầu vào cười tủm tỉm với vẻ đầy ẩn ý
- Phượng này ? bà không biết hôm qua Ngọc đẹp trai thế nào đâu. Đi đường teen nào cũng phải ngước mắt nhìn - ả Lan quay sang
- Uay! Thế á ? Minh này ? hôm nào cho tụi này đi ké nhé
- Vô duyên, người ta hẹn hò. Bà đi làm gì - ả Lan lại gõ đầu ả Phượng
- À. Hình như hôm nay Ngọc đi thi thể dục thể thao đúng không Minh ?
- Ừm
- Trời, tiếc nhờ. Thảo nào nhìn bà như người mất hồn. Không được đến cổ vũ cho chàng. Thôi, tận hưởng nốt thời gian ngọt ngào đi. Chàng cũng sắp phải đi du học rồi - ả Lan đứng dậy vỗ vai tôi tỏ vẻ an ủi
- Nào …….. Cả lớp ra tập trung chào cờ - Giọng ả Lan oang oang. Điếc cả tai
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng thoáng buồn và nặng trĩu. Đúng là cái gì đến sẽ đến. Cái ngày anh rời xa tôi nhanh hơn tôi tưởng, như ngọn lửa yếu ớt trong mùa đông chỉ sưởi ấm trái tim tôi chốc lát. Còn tôi vẫn lạnh lẽo và cô đơn như thế. Anh đến và anh đi…
Có thể là do ông trời muốn thử thách 2 chúng tôi. Hoặc là sự công bằng dành cho anh đã theo tôi suốt 3 năm qua, giờ tôi trả lại anh 3 năm anh đi du học, và chờ đợi
…
- Sao anh không nói cho em biết trước ?
- Điều gì ?
- Việc anh đi du học. Hóa ra vì lý do đó mà anh nghỉ làm ở quán kem. Có gì khó nói đâu chứ - Tôi trách nhẹ anh
- Vì anh sợ em buồn. Đó là lần đầu tiên đi chơi. Anh không muốn để em phải nghĩ nhiều
Tôi nhẹ nhàng tựa vào vai anh
Tôi mỉm cười nhưng lòng buồn khôn xiết. Trong đầu tôi bây giờ chỉ hiển hiện hai chữ duyên số. Không biết anh có như tôi không ? cảm giác của anh thế nào ? Tôi cũng không muốn hỏi, vì càng làm anh khó xử. Tương lai của anh mới là điều quan trọng nhất bây giờ. Dù gì tình cảm của tôi và anh cũng chỉ là của lứa tuổi teen chập chững bước vào đời. Còn nhiều thứ đang chờ đợi tôi và anh ở phía trước. Bước qua một thử thách sẽ là điều t among muốn. Ai có thể nói trước được tương lai thế nào. Có thể 3 năm sau, tôi và anh lại vô tình gặp lại nhau. Cũng biết đâu đấy anh sẽ tìm được người nào đó tốt hơn tôi. 3 năm cơ mà, sẽ người lớn hơn bây giờ rất nhiều.