Bởi là sói nên không cần chia sẻ
Riêng một thân ta ngang dọc vẫy vùng
Rất đớn đau nhưng cũng thật ung dung
Đầy mãnh liệt và không hề bi lụy
Nghĩa là sói nên không cần che chắn
Dáng dị kỳ uốn lượn giữa phồn hoa
Đưa mắt liếc coi khinh điều lễ giáo
Ngẩng cao đầu trước giả trá điêu ngoa
Thế là sói nên ta là rất khác
Rất nồng nàn và cũng rất quạnh hiu
Rất một mình trong những giờ hoan lạc
Nên cô đơn những lúc được yêu nhiều
Có ích gì đâu một niềm kiêu hãnh
Chỉ đơn thuần là một nỗi cô đơn
Ta là Ta Là quá khứ tương lai và dĩ vãng
Không bóng dáng hình hài hay tư tưởng
Đành ngậm ngùi trong kiêu hãnh cô đơn
Dù là sói vẫn mong manh như nắng
Vẫn yếu lòng khao khát được yêu thương
Ôm gió trăng thơ thẩn giữa vô thường
Trong bình lặng vẫn dạt dào sóng gió
Bao khát vọng nuốt vào trong xa lắm
Để thu mình trong kiêu hãnh đơn côi
Để hóa hình trong lốt sói bơ vơ
Đêm trăng mật rống lên bài tử khúc
Nằm bên suối gặm vết thương nghiệt ngã..
Viễn mộng bừng tĩnh giữa đêm
Bỏ ngoài tai những điên cuồng rao giảng
Băng mình vùng chạy kiêu hùng thảo nguyên
Kiêu hùng niềm cô độc, là sói đêm
Định mệnh im lìm ngủ yên ở khu rừng thiêng
Xót xa vắt trên cành cây cổ thụ
Man dại bài ca bi thiết
Tiếng tru dài dưới trăng gió mênh mang
Mơ cuồng-hay khát vọng một hồn linh ..?? Là con sói cô đơn???
Đêm thảo nguyên gió đùa vô lối
Không trăng sao, bao phủ một màn nhung
Vọng xa xăm một lời nguyền truyền kiếp
Đêm trăng tròn,đêm của những tiếng tru
Những tiếng tru lạnh lùng và hoang dại
Là tiếng hát hay tiếng khóc kẻ cô đơn
Trong đêm tối bỗng ầm lên tiếng hú vang.
Trên đầu ngọn đồi, bóng đen hùng dũng
Linh hồn hiu quạnh đầy đớn đau ngang
Răng nóng khô khan, biểu tượng hờn khí
Móng vuốt kiêu hãnh sắc hơn dao nhọn
Ánh mắt Mặt Trăng lạnh lẽo hơn đá
Bí ẩn chấp đầy dáng đi thanh thoát
Vượt nhanh hơn gió, hồn ma của rừng.
Tiếng khóc kêu than đêm đêm không ngừng.
Hú vang trời xa, hờn oán hay mãnh liệt
Lạnh lùng vẻ mặt, ung dung không đổi
Trái tim sói xanh, chứa đầy lửa đỏ
Mạnh mẽ, vinh quang, danh dự, tự hào?
Vẫn loài nguyền bí ẩn, ngày trăng tròn
Sói một mình rú lên tiếng kêu cô độc.
Khi rừng già say ngủ trong màn đêm
Chính là lúc giang sơn thay bá chủ
Đầu ngước cao, bàn chân đầy uy lực
Bước nhẹ nhàng và kiêu hãnh trong đêm
Mắt rực sáng nhưng sao đầy băng giá
Hận cuộc đời ban định mệnh cô đơn
Rồi trăng tròn, ngồi hát suốt đêm thâu
Hát vang lên bản tình ca bất tử
Bản tình ca chứa nỗi niềm sâu kín
Buồn, vui, thù, hận ai hiểu được chăng?