* Người khôn cho rằng họ vẫn còn ngu
* Người ngu cho rằng họ đã thông minh
* Kẻ ngu đần nói trước nghĩ sau,
* Người khôn ngoan nghĩ rồi mới nói.
* Kiến thức của bậc khôn ngoan tràn trề như nước lũ và lời khuyên của họ như nguồn suối tuôn trào.
* Lòng dạ kẻ ngu đần như chiếc bình rạn nứt chẳng giữ được một kiến thức nào.
* Nghe một lời lẽ khôn ngoan,người am hiểu tán thưởng và góp thêm ý kiến,
* Còn kẻ sa đoạ thì bực mình và bỏ lại sau lưng.
* Lời lẽ kẻ ngu tựa hành lý nặng nề, còn miệng người thông minh nói ra lời duyên dáng.
* Khôn ngoan đối với đứa ngu tựa ngôi nhà đổ nát, kiến thức của kẻ dốt là một mớ ý tưởng lộn xộn.
* Đứa bẻm mép nói năng bừa bãi, còn người khôn ăn nói chừng mực.
* Người ngu cười hô hố, còn người sáng trí hoạ mới mỉm cười.
* Đứng nghe ngoài cửa là kẻ thiếu giáo dục, còn người khôn coi đó là điều nhục nhã ê chề.